"Không tin đúng không?", Vệ Uyển Nhi quay lại nói với Vương Hán: "Lấy ra cho họ xem đi".  

Vương Hán vội vàng đặt túi hoa quả trong tay xuống, móc trong túi áo ra hai cuốn sổ màu hồng nhỏ, nói: "Bố, mẹ, đây là giấy đăng ký kết hôn của con và Uyển Nhi, bố mẹ xem đi ạ".  

Vừa nói vừa ấn giấy đăng ký kết hôn vào trong tay bọn họ.  

Vệ Trạch Đông mở đăng ký kết hôn ra nhìn một cái, bàn tay không khỏi run lên, tim gan nháy mắt rớt xuống tận đáy. Ông ta nhìn ra rồi, giấy đăng ký kết hôn này... là thật.  

"Đây, đây...", Lâm Dung đứng bên cạnh cũng chết sững.  

Con gái thật sự đã kết hôn với cái người tên là Vương Hán này, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm rồi!  

"Uyển Nhi, cậu ta tên là Vương Hán đúng không?", Vệ Trạch Đông kiềm chế lửa giận, quay đầu lại nhìn Vệ Uyển Nhi, trong lòng vẫn còn ôm chút hy vọng: "Bố tin mắt nhìn của con sẽ không tệ, nếu đã kết hôn... cậu ta làm công việc gì vậy?"  

Vệ Uyển Nhi không trả lời, quay lại liếc nhìn Vương Hán.  

"Bố", Vương Hán thật thà đáp: "Trước đây con không có việc làm, sau này thì vẫn chưa nghĩ xong, có thể cũng sẽ không đi làm".  

Không có việc làm, không đi làm?  

Trong lòng Vệ Trạch Đông lại bùng lên lửa giận, nhưng nghĩ đến hạnh phúc cả đời của con gái thì lại kiềm chế xuống, nói: "Không có việc làm thì trước đó cậu sống thế nào? Sau này dựa vào cái gì để chăm sóc Uyển Nhi, dựa vào cái gì để nuôi gia đình, dựa vào cái gì cho Uyển Nhi hạnh phúc?"  

"Trước thì tiêu tiền trong nhà", Vương Hán vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bố, bố yên tâm, sau khi kết hôn với Uyển Nhi, nhà con vẫn sẽ tiếp tục cho con tiền tiêu".  

Hóa ra nhà cậu ta có chút tiền, vẫn luôn làm con mọt đục khoét!  

Vệ Trạch Đông lạnh lùng mỉm cười hỏi tiếp: "Vậy bố mẹ cậu làm gì?"  

"Bọn họ cũng chỉ ở nhà thôi ạ", Vương Hán có chút ngại ngùng gãi đầu gãi tai: "Bố con hồi còn trẻ lúc nào cũng gây họa, mẹ con phải quản lý ông ấy nên không đi làm được".  

Đây là gia đình kiểu gì vậy!  

Vệ Trạch Đông tức giận đến mức sắp không kiềm chế được nữa rồi, ra sức cắn răng nói: "Vậy ông bà nội cậu thì sao, bọn họ thì làm gì?"  

"Bà nội con mất sớm, ông nội hằng ngày câu cá, uống trà, đi du lịch, cũng không làm gì ạ", nhắc đến ông nội, Vương Hán rõ ràng rất vui vẻ: "Bố, việc con kết hôn với Uyển Nhi đã nói với ông nội rồi, ông đồng ý rồi ạ. Ông mừng lắm, nói muốn tới Yên Kinh chơi, gặp mặt cháu dâu của ông".  

"Đừng bảo ông ấy đồng ý, đừng bảo ông ấy tới!", Vệ Trạch Đông hoàn toàn nổi cơn tam bành, tức đến mức toàn thân run rẩy: "Uyển Nhi, ông nội cậu ta đã nghỉ hưu, bố thì không làm việc đàng hoàng, mẹ không có công việc, cả nhà đều là con mọt. Đây chính là người chồng tốt mà con tìm đó sao, nhìn xem con đã tìm về cái thứ gì đây!"  

Vệ Uyển Nhi hừ một tiếng: "Bố mẹ bắt con kết hôn với Trịnh Đông Dương, Trịnh Đông Dương không phải cũng là con mọt đó sao? Dù sao cũng đều là hạng ăn bám, vậy con kết với Vương Hán có gì mà không được?"  

"Khốn kiếp!”, Vệ Trạch Đông nổi trận lôi đình, mém cuốn sổ đăng ký kết hôn trong tay xuống đất, gân xanh trên trán nổi hằn lên: “Uyển Nhi, con đúng là đang làm càn, quả thực ngang ngạnh, bất chấp lí lẽ! Con kết hôn với tên vô dụng này, bên Đông Dương kia làm thế nào, việc kinh doanh của gia đình làm thế nào? Cậu ấy đang trên đường đến đây, cũng sắp đến rồi!"  

Nhìn bộ dạng của chủ tịch Vệ, Vệ Uyển Nhi trong lòng vô cùng khoái chí.  

Kết hôn giả với Vương Hán vốn chính là để từ chối Trịnh Đông Dương, từ chối bố mẹ, khiến bọn họ hoàn toàn từ bỏ ý định. Cái tên phú nhị đại đào hoa đó, ngoài có một ông bố tốt ra thì chẳng được cái gì, thậm chí còn không bằng Vương Hán. Mặc dù cũng không có tài cán gì nhưng ít nhất có thể phối hợp diễn kịch, hơn nữa còn diễn không tệ.  

"Bố", Vương Hán gãi đầu, có chút thẹn thùng nói: "Những gì bố vừa nói con nghĩ có chút cần sửa lại cho đúng, con và Uyển Nhi đã kết hôn rồi, nhưng con không phải tên vô dụng".  

Vệ Trạch Đông tức đến mức sắp nhồi máu cơ tim, giận dữ gào lên: "Tôi không thừa nhận chuyện kết hôn giữa cậu và Uyển Nhi, đừng gọi tôi là bố, tôi không công nhận cậu!"  

"Bố, bố có thể nhất thời không thể chấp nhận được, không sao, con có thể hiểu", Vương Hán mở miệng ra là gọi bố, thành tâm thành ý khuyên răn: "Bố, bố bớt giận, Uyển Nhi không phải vừa nãy đã nói rồi sao, chúng ta là người một nhà, có gì thì từ từ nói không cần vội vàng".  

Vương Trạch Đông đôi môi run run, giơ tay ra chỉ vào Vương Hán, tức đến nỗi nói không nên lời.  

"Tôi đã tạo phải nghiệp gì chứ!", Lâm Dung kêu rên lên một tiếng, khóc lóc đứng không vững nữa: "Con gái của mẹ à, bố mẹ bảo con kết hôn với Đông Dương đều là vì muốn tốt cho con, sao con lại có thể kết hôn với tên vô dụng này, muốn khiến bố mẹ tức mà chết sao!"  

Vệ Uyển Nhi nhìn Lâm Dung giả vờ khóc lóc, lạnh lùng hừ một tiếng, cơ bản là mặc kệ bà ta. Vương Hán vội vàng đi tới đỡ Lâm Dung: "Mẹ, chuyện con kết hôn với Uyển Nhi là chuyện vui lớn mà, sao mẹ lại khóc thế? Còn nữa, vừa nãy mẹ nói cũng không đúng, con thật sự không phải là kẻ vô dụng".  

"Cậu...", Lâm Dung đẩy Vương Hán ra, thở không ra hơi, suýt chút nữa là tức quá mà ngất xỉu.  

Vệ Trạch Đông khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nhặt đăng ký kết hôn dưới đất lên, hung hăng ném xuống dưới chân Vương Hán: "Cậu cút, mau cút đi, đừng để tôi gặp lại cậu, cậu và Uyển Nhi ly hôn, lập tức, ngay lập tức!"  

"Ly hôn? Bố không quyết được đâu", Vệ Uyển Nhi đưa tay khẽ sờ vào bụng, vẻ mặt toát lên vẻ bản năng làm mẹ: "Bố, lẽ nào bố muốn con của con vừa sinh ra đã không có bố sao? Muốn con ly hôn ư, bố đừng mơ!"  

Vệ Trạch Đông và Lâm Dung vẻ mặt không thể tin nổi, trợn tròn mắt lên, sắc mặt trắng bệch.  

Uyển Nhi... nó... nó... nó có bầu rồi sao?!  

"Kết hôn thì đương nhiên phải sinh con, bố mẹ không phải muốn bế cháu ngoại sao? Con sẽ cho bố mẹ một đứa cháu ngoại", Vệ Uyển Nhi không khỏi có hơi chút đỏ mặt, cắn môi nói: "Vương Hán, anh nói xem có đúng không?"  

Vương Hán cũng suýt chút nữa là chết sững.  

Con? Chúng ta vừa mới đăng ký hôm kia, còn chưa từng ngủ cùng một phòng, lấy đâu ra con? Cô Vệ à, cô đừng hành động đột ngột vậy được không? Tôi rất bất ngờ đó!  

"Cậu tên là Vương gì, Vương Hán đúng không?", Vệ Trạch Đông hít sâu một hơi, chỉ tay vào Vương Hán nói: "Bây giờ tôi nói cho cậu biết, cho dù Uyển Nhi có thai hay không, tôi cũng không thể đồng ý hôn sự của hai người, cậu..."  

Ông vừa nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe sắc bén vang lên.  

Một chiếc Lamborghini màu xanh lam dừng ở trong sân, một thanh niên đẹp trai xuống xe, anh ta mặc bộ đồ hiệu Versace, nhìn thoáng qua vào trong phòng khách, ánh mắt lập tức trở nên cháy bỏng.  

Vệ Uyển Nhi!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play