Vương Hán càng không sao, thậm chí anh còn ăn cả vỏ cây trong rừng rậm ở Châu Phi, không có gì đáng để nhắc đến.  

Trong quá trình phục vụ món ăn, Chu Cửu An không biết phải nói gì mới ổn, trên mặt chợt nở nụ cười gượng gạo. Chu Duệ đã đi du học nước ngoài nhiều năm, cũng hiểu biết không ít, anh ta có ý định biểu hiện một chút trước mặt Vương Hán nên chỉ vào đ ĩa rau xanh trên bàn, đ ĩnh đạc nói: “Đây là rau vân, một loại rau mới được nhập khẩu từ nước ngoài. Trong suốt quá trình trồng chỉ sử dụng phân hữu cơ, có tác dụng làm mềm mạch máu, rất có lợi cho sức khỏe”.  

Bốp bốp bốp!  

Lâm Dung vỗ tay tán thưởng, sau đó giơ ngón tay cái lên, bà ta khen ngợi: “Không hổ là con trai chủ tịch Chu, đến rau xanh cũng có nghiên cứu qua, đâu như ai giống đứa con rể này của tôi chứ, haiz, cái gì cũng không biết. Vương Hán à, cậu hãy chăm chú nghe một chút mà mở mang kiến thức”.  

Mẹ chồng đại nhân lên tiếng, Vương Hán quả nhiên rất biết phối hợp: “Mẹ, con nhất định sẽ chăm chú nghe, học hỏi từ cậu Chu đây”.  

Trong lòng Chu Duệ khẽ run lên, hận không thể tát vào cái miệng quạ này của mình vài cái.  

Mình khi không lại đi trổ tài làm cái quái gì chứ, câm miệng lại không tốt hơn sao. Phu nhân Vệ, dì khen cháu thì cứ việc khen, sao cứ lôi cậu chủ Vương vào làm gì, có phải cháu đắc tội dì ở chỗ nào rồi không, vậy cháu xin lỗi đã được chưa?  

Vương Hán nhìn vẻ mặt của bố con nhà họ Chu, trong lòng thầm thở dài.  

Haiz, hai bố con nhà này vẫn không thể tự nhiên được, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể bị bại lộ mất.  

“Thật ngại quá”, Vương Hán xoay người đứng lên: “Thất lễ rồi, con đi vào nhà vệ sinh một chút”.  

Sau đó anh thản nhiên cười với Chu Duệ một cái, xoay người bước vào nhà vệ sinh.  

Đầu óc Chu Duệ liền rối như tơ vò, sau đó vội vàng đứng lên: “Cháu cũng đi vào nhà vệ sinh một chút”.  

Lập tức đuổi theo Vương Hán.  

Cũng không dám đuổi quá sát sao, vì sợ biểu hiện không được tự nhiên.  

Sau khi vào phòng vệ sinh, Vương Hán bật vòi nước và rửa tay một cách thản nhiên.  

Phía sau, Chu Duệ đi theo đóng cửa phòng vệ sinh lại, như suýt khóc: “Cậu chủ Vương, chuyện vừa rồi thật sự không thể trách tôi được. Là bố mẹ vợ cậu dìm cậu. Tôi không có làm gì cả”.  

Vương Hán nhìn anh ta một cái, vô cùng hào phóng, xua tay: “Anh muốn làm gì thì làm. Tôi không trách anh”.  

“Đừng, đừng cậu chủ Vương”, Chu Duệ thực sự khóc rồi: “Cậu chủ Vương, anh rốt cuộc đang chơi trò gì vậy, anh có thể cho tôi một chút gợi ý được không? Tôi rất sợ! Có phải tôi hay nhà của tôi làm điều gì không tốt không? Cậu cứ như thế nữa, chắc tôi đau tim chết mất!”  

Vương Hán lau khô tay, vỗ vào vai Chu Duệ một cái, nhìn khích lệ nói: “Tôi lại không ăn thịt cậu, đừng sợ, mạnh dạn lên một chút, hợp tác cho tốt vào, đừng để bị bại lộ. Không phải lát nữa sẽ nói về việc hợp tác sao? Cứ bàn bạc một cách nghiêm túc, không cần phải áp lực”.  

Chu Duệ khóc không ra nước mắt.  

Cùng đọc sách với hoàng tử, diễn cùng với cậu chủ Vương, áp lực tâm lý quá lớn rồi, sao có thể nói không có là không có chứ? Mấu chốt là, trong lòng cậu chủ Vương rốt cuộc đang nghĩ cái gì, có đoán cũng không đoán ra được, chúng tôi cũng không dám hỏi!  

Hai người lần lượt trở lại sảnh tiệc, các món ăn đã dọn sẵn.  

Vệ Trạch Đông nhìn thấy Vương Hán trở về, lập tức căn dặn: “Vương Hán, mau rót rượu cho chủ tịch Chu và cậu Chu, đây là cơ hội tốt để cậu biểu hiện”.  

“Vâng, bố”, Vương Hán cầm lấy chai rượu Mao Đài bên cạnh, đi tới chỗ hai bố con nhà họ Chu.  

Làm sao Chu Cửu An và Chu Duệ dám để Vương Hán rót rượu, theo bản năng bọn họ liền phải đứng lên ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt Vương Hán dọa không dám động đậy, nước mắt chảy ngược vào trong.  

Cậu chủ Vương rót rượu cho chúng tôi, đây chính là giết chúng tôi đấy Chủ tịch Vệ ơi Chủ tịch Vệ, xin ông hãy tha cho chúng tôi đi, là chúng tôi sai rồi còn chưa được sao?  

“Vương Hán, đưa rượu cho em, để em đến rót”, Vệ Uyển Nhi nhìn Vương Hán, sau đó trừng mắt nhìn phía Vệ Trạch Đông.  

Bố chính là muốn chèn ép Vương Hán trước mặt người khác, muốn làm cho Vương Hán bẽ mặt để con và Vương Hán ly hôn sao?  

Con sẽ không để bố toại nguyện đâu!  

Một bên nói, một bên cầm lấy chai rượu Mao Đài từ tay Vương Hán, rót đầy ly hai bố con nhà họ Chu, cười nói: “Chú Chu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, có được không? Bố của cháu rất hy vọng được hợp tác với chú, chú thấy như thế nào?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play