Mà Nhiếp Kỳ Anh thấy Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn thấy biển hoa màu đỏ này trên mặt không biểu hiện gì?.

Nàng còn nhớ lúc trước nàng lần đầu tiên nhìn đến loài hoa này không tự giác mà ngẩn người. Những cánh hoa đỏ thẳm đỏ như máu nối liền với nhau tạo thành những bông hoa nhỏ rồi chúng lại hợp lại với nhau.

Mới đầu nhìn sẽ làm cho mình cảm thấy thật đẹp nhưng nhìn lâu rồi sẽ làm cho con người ta cảm thấy lạnh rung cả người.

Nàng nhìn qua bên trái thấy được Bạch Mạc và Bắc Mạc Uyển Nhi đều đang ngẩn người nhìn về biển hoa màu đỏ ấy, rồi nhìn lại phía Tư Đồ Thiên Tuyết thấy trong mắt nàng vẫn còn sự tỉnh táo nhịn không được liền lên tiếng.

" Nguyệt các chủ đây là biết loài hoa trước mặt có tên gì đúng không? " Nhiếp Kỳ Anh khẳng định Tư Đồ Thiên Tuyết biết.

" Đúng vậy nó tên Bỉ Ngạn Hoa " Tư Đồ Thiên Tuyết cũng không giấu diếm mà nói ra.

" Bỉ Ngạn Hoa " Nhiếp Kỳ Anh đọc lại ba từ Bỉ Ngạn Hoa.

" Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào nó " Tư Đồ Thiên Tuyết liếc nhìn Bắc Mạc Uyển Nhi đang giơ tay muốn ngắt hoa lạnh giọng lên tiếng.

Bắc Mạc Uyển Nhi giật mình rút tay lại nàng nhìn bông hoa trước mặt sợ hãi nó có độc, nàng xoay người đi nhanh đến đằng sau Bắc Mạc Đĩnh Chi đứng nàng nghĩ nghĩ xém một chút thôi nàng liền... Bắc Mạc Uyển Nhi không dám nghĩ đến nữa.

Mà Bạch Mạc đứng bên cạnh đang muốn đụng vào hoa bỉ Ngạn nghe vậy thì sợ hãi lùi lại sau. Bạch Ngạn thấy muội muội sợ hãi liền đi đến an ủi nàng.

*

Lúc này Đông Phương Huyền Phong cầm tay Tư Đồ Thiên Tuyết đi về phía trước.

" Cung chủ, tiểu thư bây giờ đã tối, không nên quá mệt nhọc, hay là đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Ta cũng làm chút thức ăn ", ngay khi đi vào u cốc cỏ mọc xanh um, Xuân Lan nhìn bầu trời đã tối, mở miệng nói.

Nghe vậy, Đông Phương Huyền Phong ngay lập tức ngừng bước, sau đó tìm một gốc cây thật lớn rồi ngồi xuống, đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm chặt trong lòng.

Mà Xuân Lan thấy vậy lại cùng Đông Nghi liếc nhau, sau đó hai người chia nhau đi tìm đồ ăn, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ cũng chia ra đi theo.

Ánh trăng nhu hòa mà yên lặng.

Đông Phương Huyền Phong buông mắt lẳng lặng nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết đang nhắm mắt dựa vào lòng hắn. Lông mi dài như cây quạt nhỏ tạo thành một chiếc bóng, sống mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi anh đào hơi mỏng đỏ hồng, khóe môi Tuyết Nhi hơi hơi cong giống như đang mơ thấy điều gì đó rất vui vẻ. Đông Phương Huyền Phong thấy vậy cũng vô thức cong môi cười, cả khuôn mặt đều tràn đầy hạnh phúc, giống như nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết là một việc khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

Đoàn người Nhiếp Kỳ Anh ở phía xa xa nhìn thấy biến hóa trên mặt hắn cũng khó nén thở dài, chỉ sợ trên thế gian này ngoài Nguyệt các chủ không có người thứ hai có thể khiến hắn đổi sắc mặt.

Một lúc lâu sau, Đông Phương Huyền Phong mới tựa vào thân cây, ôm chặt Tư Đồ Thiên Tuyết, từ từ đem con ngươi che lại.

Mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng khoanh chân tu luyện, hôm nay đánh nhau tiêu hao quá nhiều sức lực, mỗi người gần như chỉ còn một nửa nội lực, nhân lúc này đang nghỉ ngơi mà khôi phục thể lực cùng nội lực.

Trời dần đen mà đám người Đông Nghi Bạch Hổ vẫn chưa trở về.

Đúng lúc này, con ngươi đang nhắm chặt của Đông Phương Huyền Phong mở ra cùng lúc Tư Đồ Thiên Tuyết cảm nhận được nguy hiểm cũng mở ra, trong mắt hai người lóe ra ánh nhìn nguy hiểm cũng hơi thở khát máu, sau đó, Đông Phương Huyền Phong dùng một tay chụp về phía sau, ngay lập tức chạm vào một làn ra lành lạnh, trở tay nắm chặt vật kia rồi mạnh mẽ ném xuống mặt đất phía trước.

Lọt vào tầm mắt là một con trăn. Con trăn này rất dài, khoảng hai ba thước, lại có một cái mồm rộng, há ra bên trong như một bát máu to, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn liếc qua giơ tay dùng nội lực đánh vào con trăn đó khiến nó nổ tan xác.

Mà mọi người nghe thấy tiếng vật nặng rơi trên mặt đất liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy con trăn đang nằm lăn lộn trên mặt đất, bởi vì vừa rồi xuống tay cực kỳ ngoan độc nên con trăn này cũng bị thương không nhẹ mới quay cuồng lăn lộn như thế. Còn không đợi họ hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã thấy con trăn đó nổ tan xác.

Lúc này, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi cùng Xuân Lan cũng trở lại, chỉ là bộ dạng cả bốn người đều nhếch nhách, tóc tai rối bời, quần áo rách nát giống như gặp phải cướp.

" Chủ tử / tiểu thư, có...có cá sấu!", Huyền Vũ cùng Xuân Lan vừa chạy vừa thét, giọng điệu vô cùng thê lương. Ai có thể nghĩ tới, bốn người vốn là đang chuẩn bị bắt vài con cá ở ven hồ, nhưng cá không thấy đâu, chỉ thấy một vật thể dài hơn ba thước dần dần ngoi lên, nhưng bốn người cũng chỉ kinh ngạc chứ không quá để ý. Lập tức đánh bay con cá sấu kia rơi vào trong hồ. Có lẽ là máu của con cá sấu kia lan ra khắp hồ, không bao lâu sau, cả một đàn cá sấu đều từ trong hồ ngoi lên, khí thế bừng bừng, vô cùng đáng sợ.

Bốn người lập tức chiến đấu hăng hái, nhưng cũng không dám quá ham chiến, sợ đám người Đông Phương Huyền Phong, Tư Đồ Thiên Tuyết tìm đến. Cho nên bốn người nhanh chóng phi thân trở về, muốn nói mọi người đi mau, nếu để cho đàn cá sấu kia đuổi kịp, chỉ sợ không tránh được một trận đại chiến.

Hôm nay chỉ vì đối phó với đám người Phi Ảnh kia mà mọi người đều tiêu hao hơn một nửa nội lực, cộng thêm thể lực suy kiệt, làm sao có thể tiếp tục đại chiến lần nữa? Nhưng ngay khi bốn người trở về, nhìn thấy con trăn lớn đang lăn lộn, cái đuôi dài quất mạnh trên mạnh đất khiến bụi bay mù mịt, sau đó là chết một cách bi thảm.

Đông Phương Huyền Phong nghe thấy lời nói của Huyền Vũ cùng Xuân Lan chỉ hơi nhíu nhíu mày, nhưng ngay lập tức liền bình thường trở lại, con ngươi lóe lên sự tàn nhẫn, không lâu sau, bên người lại xuất hiện một con trăn lớn giương chiếc mồm máu. Thanh âm trườn trên mặt đấy cùng tiếng kêu "si...si..." từ chiếc lưỡi thò ra thụt vào khiến da đầu mọi người cũng phải run lên.

...../////.......///////.......

Góc nhỏ của tác giả:

Băng Băng: Hôm nay mình lại đăng chap mới cho mọi người rồi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play