Buổi sáng trong lam tuyết viện bốn người Xuân Lan các nàng đang chăm sóc cho Tư Đồ Thiên Tuyết.

Buổi tối ngày hôm qua các nàng ở trong phòng lo lắng không ngủ được đợi đến khi trời gần sáng các nàng vội vã chạy qua phòng ngủ của tiểu thư tới nơi mở cửa bước vào thì thấy tiểu thư đang nằm trên giường. Khi các nàng đi đến bên cạnh tiểu thư thì mới biết tiểu thư bị sốt còn rất nóng.

Các nàng thay thanh chăm sóc cho tiểu thư cho đến bây giờ thì nhiệt độ trên người tiểu thư chỉ giảm một chút mà thôi.

Ở chính viện.

Tư Đồ Thiên Vũ đã từ học viện về phủ, vào mùa đông hắn sẽ không ở lại trong phủ mà chuyển đến ký túc của học viện để ở chờ đến khi được nghỉ học thì mới về phủ.

Hắn vừa về liền đi thỉnh an tổ mẫu nói chuyện với bà một lúc đang chuẩn bị đứng dậy cáo lui thì có một nha hoàn chạy vào.

" Bẩm lão phu nhân có đại nha hoàn từ lam tuyết viện của nhị tiểu thư ở ngoài cầu kiến ".

" Cho vào ".

Nha hoàn đó nghe xong liền ra ngoài dẫn Xuân Lan đi vào đại sảnh.

Xuân Lan đi đến trước mặt lão phu nhân hành lễ nói " Bẩm lão phu nhân nô tì là nha hoàn Xuân Lan bên cạnh nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đêm qua bị sốt cao đến giờ còn chưa tĩnh lại nên không thể đi thỉnh an lão phu nhân, thỉnh xin lão phu nhân chớ chách tội nhị tiểu thư ".

" Là ỷ thân thể yếu hay thật sự dậy không được, việc đi thỉnh an tổ mẫu chỉ tốn một chút thời gian thôi đâu tốn nhiều sức chứ " Tư Đồ Vân ngồi một bên nghe vậy liền nói.

Xuân Lan nghe vậy thì tức giận " Tam tiểu thư xin người đừng nói nhị tiểu thư như vậy nếu người không tin lời nô tì nói thì có thể đi lam tuyết viện để xem nhị tiểu thư đến giờ vẫn còn hôn mê chưa tĩnh, nô tì không giám nói dối ".

Tư Đồ Vân không tin " Lỡ ngươi nói dối thì sao ".

" Đủ rồi " lão phu nhân quát Tư Đồ Vân một tiếng sau đó nhìn qua Xuân Lan " Đã mời đại phu chưa ".

" Bẩm lão phu nhân mới vừa đi mời rồi " lúc nãy trước khi đến đây nàng đã bảo Thu Mai đi mời đại phu rồi hiện tại không thể cho người nào biết được Đông Nghi bên cạnh tiểu thư biết y thuật được.

" Vậy ngươi hồi lam tuyết viện chăm sóc nhị tiểu thư đi ".

" Nô tì cáo lui " nói xong nàng xoay người đi ra ngoài thì nghe tiếng đại thiếu gia.

" Tổ mẫu tôn nhi xin phép cáo lui, tôn nhi muốn đi thăm muội muội ".

" Vậy con cũng lui ra đi, nhớ nghỉ ngơi " tuy bà không thích đứa cháu gái thứ hai này nhưng bà cũng không thể phủ nhận đứa cháu trai này của bà rất quan tâm tới muội muội của mình.

Khi đến lam tuyết viện Tư Đồ Thiên Vũ đi thẳng đến phòng ngủ của Tư Đồ Thiên Tuyết vừa mở cửa ra đi vào bên trong phòng, đi đến bên cạnh giường nhìn muội muội của mình đang yên ổn nằm ngủ khuôn mặt tái nhợt.

Hắn ngồi bên cạnh giường tiếp nhận khăn từ tay Đông Nghi lau từng giọt mồ hôi trên chán nàng. Muội muội của hắn từ nhỏ đã đã rất sợ lạnh nhất là đến mùa đông rất hay bị bệnh, nhưng muội ấy lại thích nhất là mùa đông cho nên cứ đến mùa đông là hắn quản lí muội muội rất nghiêm túc, lúc ở trong viện hay ra ngoài nàng đều phải ăn mặc rất dầy để tránh bị nhiễm phong hàn.

Hôm nay là ngày nghỉ chỉ được có một ngày hắn vì lo lắng cho muội muội nên mới về phủ nào ngờ vừa về liền nghe được muội muội bị bệnh còn đang hôn mê. Nhìn nàng bây giờ hắn rất sợ.

Khi nàng mở mắt ra nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc ca ca Tư Đồ Thiên Vũ của nàng huynh ấy từ học viện về sao, nàng định gọi ca ca nhưng cổ họng khô khan đau rát.

Tư Đồ Thiên Vũ đang dựa vào cạnh giường để nghỉ ngơi một chút thì hắn cảm nhận được người đang nằm động đậy thì mở mắt ra thấy muội muội muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng liền nhíu mày thì đứng dậy đi đến bàn rót nước cầm đi đến bỏ xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường nâng nàng dựa vào đầu giường rồi mới đưa ly nước cho nàng.

Uống nước xong nàng cảm thấy cổ họng tốt hơn nhiều " Ca huynh về khi nào vậy ".

" Huynh về lúc sáng, muội thấy đỡ hơn chưa ".

" Muội thấy đỡ nhiều rồi ca huynh về tường vũ viện nghỉ ngơi đi " nàng biết chắc chắn là ca ca đã chăm sóc cho nàng từ sáng đến giờ còn chưa có đi nghỉ ngơi khi đi từ học viện về.

Tư Đồ Thiên Vũ đưa tay ra dịu dàng xoa đầu Tư Đồ Thiên Tuyết " Tuyết Tuyết muội phải chăm sóc cho bản thân thật tốt đừng để ca ca phải lo lắng được không, ca ca chỉ còn lại một người thân là muội mà thôi ".

Nàng nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu " Muội hứa với ca ca sẽ chăm sóc tốt cho mình ".

Hắn thấy muội muội còn mệt liền đỡ nàng nằm xuống đắp chăn đi ra ngoài dặn dò Xuân Lan cùng Thu Hạ ở ngoài vào chăm sóc cho muội muội còn mình đi về tường vũ viện.

Buổi tối sau khi Tư Đồ Thiên Tuyết cho bốn người Xuân Lan đi nghỉ ngơi còn mình thì ngồi trên chiếc ghế quý phi bên cạnh cửa sổ, nàng biết hôm qua có người giúp mình nếu không hàn độc sẽ không bị áp chế nhanh như vậy.

Nàng biết người đó sẽ không hại nàng vì vòng tay của người ấy rất ấm áp quen thuộc rất giống cái ôm vào hơn ba năm trước. Nàng suy nghĩ một hồi thì không suy nghĩ nữa thì nàng phát hiện có người đang nhìn nàng.

" Xuất hiện đi đừng chốn nữa ".

Nàng nói xong thì bên cạnh xuất hiện một người nam nhân y phục màu xanh đậm khuôn mặt yêu nghiệt liền biết người này là ai.

" Minh vương ngài không biết một nam nhân không được xuất hiện ở khuê phòng của một nữ tử sao nhất là vào ban đêm ".

" Ta biết ".

" Cảm tạ ngài " nàng biết người cứu nàng tối qua là Đông Phương Huyền Phong.

" Nàng biết ".

" Ừm ".

Nói xong cả phòng lại chở lại yên tĩnh chỉ khác nhau ở chỗ hai người trong phòng đang nhìn vào mắt nhau.

" Tại sao lại cứu ta?".

" Ai hạ độc nàng? ".

Hai giọng nói vang lên cùng lúc phá tan sự yên lặng.

Hai người lại nhìn nhau căn phòng lại yên lặng chở lại vì họ đều biết đối phương sẽ không trả lời câu hỏi của mình nhưng nàng sai rồi lúc này nam tử ấy lại lên tiếng nói.

" Ta không biết " hắn thật sự không biết mỗi lần ra tay cứu giúp nàng đều làm trái lại tính cách của hắn. Nói xong hắn xoay người hòa vào trong bóng tối biến mất.

Còn nàng sau khi Minh vương trả lời câu hỏi của mình thì lại không biết nên nói gì thì thấy hắn xoay người biến mất hòa mình vào bóng tối lạnh lẽo cô độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play