Edit: Mỳ.

Khi Đường Gia rời mắt khỏi tấm poster. Triệu Viện Viện và Lương Thụy cũng đã thanh toán xong tiền xe, cả hai cùng nhau bước đến. Cô nghiêng đầu, rút ví ra định trả lại tiền cho bọn họ.

Triệu Viện Viện nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang tính rút tiền ra của cô: “Cậu vội thế làm gì, dọn dẹp đồ đạc trước đi đã.”

Tạm thời, ba người ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Đường Gia và Triệu Viện Viện ở cùng một phòng, còn Lương Thụy thì ở cùng với một tình nguyện viên người Nga khác. Sắp xếp đồ đạc xong cũng đã đến giờ cơm. Triệu Viện Viện bảo rằng mình nhất định phải đến nhà hàng nếm thử các món ăn đặc sắc của Châu Phi, rồi cô ấy quay sang hỏi Đường Gia xem có muốn đi cùng không.

Thật ra cô không có mấy hứng thú với đồ ăn nên khi nghe cô ấy hỏi thì cô liền từ chối. Triệu Viện Viện cố gắng thuyết phục nhưng sau cùng cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng, tự mình đi tìm Lương Thụy. Ngược lại, Đường Gia vô cùng thích đi khám phá về phong tục của địa phương, trước khi đến đây cô đã tìm hiểu qua rất nhiều. Vì muốn lưu giữ lại vài bức ảnh nên cô đã hỏi mượn máy chụp hình của cặp tình nhân kia. 

Nơi Đường Gia đến là một khu chợ phù thủy nhỏ.

Các sạp hàng mọc lên như nấm, trên quầy trưng bày hàng đống đầu cá sấu, đầu dơi, đầu báo, cũng như thằn lằn và ếch phơi khô. Bên cạnh đó còn có đầu khỉ, được xếp thành hàng, trên mỗi khuôn mặt chúng đều mang theo vẻ hoảng sợ của giây phút cuối cùng trước khi chết. 

Đường Gia khẽ nhíu mày rồi bỏ đi. Sau đó cô nhìn qua bên trái. 

Trên tấm vải màu xanh đỏ, hàng chục con rắn lẫn trăn đã khô, cuộn thành một vòng, dưới ánh nắng mặt trời, những hoa văn trên lớp da chúng hiện lên rất chi tiết và đẹp mắt. 

Cô giơ máy chụp hình lên, tách một tiếng.

#

Chu Bằng lấy cuộn poster đang kẹp dưới nách rồi lật đến một trang bất kỳ trong sổ hướng dẫn. Cuối cùng anh ta gõ vào một trang: “Đi, đến chỗ này!”

Dụ Tư Hồng không chút hứng thú, bất mãn: “Không đi.”

“Vậy cậu định làm gì?”

“Về khách sạn ngủ.” Anh cúi đầu ngáp một cái, chuẩn bị bỏ đi.

Chu Bằng nóng nảy: “Ngủ cái gì mà ngủ!” Anh ta kéo Dụ Tư Hồng lại, suy nghĩ một lúc rồi nặn ra được một câu hỏi: “Thế giới lớn như vậy, cậu không muốn nhìn một chút sao?”

Anh chỉ dứt khoát nói: “Không muốn.”

Chu Bằng suýt giậm chân tại chỗ, ngón tay anh ta chỉ thật mạnh vào tấm hình, ra sức chào hàng: “Phù thủy! Đã có nguồn góc từ Tân thế giới của Mỹ cách đây năm trăm năm, họ sử dụng nhiều nghi thức và các vật phẩm thần bí. Nào là, đặt một con búp bê bằng gỗ được cắm lông vũ trong nhà để khi trộm vào sẽ bị choáng váng, ngoài ra còn có nước hoa tình yêu, sau khi đổ vài giọt lên lòng bàn tay rồi nói ra tên của cô gái mình yêu, kế đến là tìm cơ hội nắm tay cô ấy, là có thể chiếm được trái tim của cô ấy rồi!”

Dụ Tư Hồng chê anh ta ồn ào.

Chu Bằng: “Cậu chê ông đây phiền hà hả?”

Dụ Tư Hồng gật đầu: “Đúng, ông đây chê cậu phiền đấy.”

Chu Bằng: “!”

Cuối cùng cả hai đều đi. Bọn họ vừa mới tiến vào phạm vi khu chợ, đã có vài đứa trẻ da đen gầy gò chạy lại rao bán những con búp bê lưu niệm. 

Chu Bằng: “Tôi là đảng viên, cậu cũng biết đó, tôi không tin vào mấy…”

Dụ Tư Hồng ngạc nhiên không hiểu tại sao anh ấy lại cố ý nhấn mạnh: “Cậu định làm gì?”

Chu Bằng xoa tay: “Tôi mua một món làm lưu niệm.”

Dứt lời Chu Bằng bỏ đi mua đồ còn Dụ Tư Hồng vẫn đứng tại chỗ chờ anh ta. Thật lâu sau Chu Bằng mới quay lại, món đồ kia được đựng trong túi, Dụ Tư Hồng hỏi đó là gì, anh ta từ chối trả lời, hiếm khi thấy anh ta như vậy.

Tiếc là Dụ Tư Hồng có đôi mắt tinh tường, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.

À, là một chai nước hoa tình yêu…

Hai người đi dạo một lúc cũng đã thấm mệt đành tìm chỗ ngồi nghỉ chân. Dụ Tư Hồng lấy điếu thuốc ra rồi cúi đầu mồi lửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Bằng đang nhìn đến một nơi nào đó với đôi mắt vô hồn. 

Dụ Tư Hồng bèn chọc khuỷu tay vào anh ta. 

Lần này Chu Bằng không lớn tiếng, đôi mắt vẫn cứ dán vào vật gì đó không rời, lẩm bẩm: “Á đù, chân dài quá, chân dài quá…”

Dụ Tư Hồng thuận theo ánh mắt của anh ta mà nhìn. Qua làn khói, anh khẽ nheo mắt.

Khắp mọi nơi đều là người da đen, lẫn trong đó, có một cô gái người Châu Á đang cầm máy ảnh liên tục chụp hình, trông vô cùng thu hút. Nhất là đôi chân dài được bao bọc bởi một lớp quần tây đen, thẳng tắp, làm lộ ra phần mắt cá chân mềm mại, dưới ánh mặt trời lại càng trở nên bắt mắt. 

Lúc trẻ Dụ Tư Hồng từng chơi với đám công tử nhà giàu nên đã thấy qua không ít người đẹp, mập ốm cao lùn đều đủ cả. Trong nháy mắt nhìn thấy đôi chân này, Dụ Tư Hồng đã có thể chắc chắn rằng đây sẽ nằm trong top 3 những cặp chân đẹp nhất mà anh đã nhìn thấy. 

Người con gái kia quay đầu lại, ánh nắng rơi trên mái tóc đen nhánh. Cô dùng ngón tay, kéo những sợi tóc phiền toái đến mang tai. Đôi tai kia trắng ngần, khiến người khác không khỏi tò mò muốn nhìn kĩ hơn. Cô lại tiếp tục nghiêng đầu thêm chừng mười mấy độ, phần cổ liền lộ ra. Nơi ấy trắng như tuyết, trắng đến độ nhòe cả mắt anh.

Dường như cô có cảm giác nên đưa mắt liếc nhìn sang nơi này.

Cả khuôn mặt cô đã nằm gọn trong tầm mắt của Dụ Tư Hồng.

Giờ đây, trong đầu anh chỉ hiện ra một câu nói trong sách giáo khoa năm cấp ba:

Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành từ cổ chí kim. 

Dụ Tư Hồng búng tàn thuốc lá, nhìn Chu Bằng nói: “Đi, đi hỏi xem cô nàng chân dài kia tên gì. Hỏi được thì tôi sẽ không bắt cậu giặt quần lót ba tháng cho tôi nữa đâu.”

Chu Bằng không chịu: “Tại sao tôi phải đi, sao cậu không tự đi đi?”

Dụ Tư Hồng nói: “Bởi vì tôi là cấp trên của cậu. Mấy việc nhỏ nhặt này sao lại để cấp trên của mình làm chứ.”

Chu Bằng nói: “Tôi không làm đấy, trong doanh đâu có dạy.”

Dụ Tư Hồng: “Hạ sĩ Chu Bằng, tiểu đội hai đội ba!”

Chu Bằng theo phản xạ đá chân đứng nghiêm, chào kiểu lính: “Có!”

Dụ Tư Hồng: “Bước lên trước đi!”

Chu Bằng trợn mắt trong lòng, nhưng vẫn đi về phía trước. Dụ Tư Hồng cắn điếu thuốc nhìn theo bóng lưng của anh ta, nở một nụ cười đầy gian xảo.

Vài phút sau, Chu Bằng kẹp đuôi, ão não quay lại.

Dụ Tư Hồng nhìn dáng vẻ của anh ta, lấy làm tiếc tuyên bố: “Tuyến phòng thủ thứ nhất của chúng ta đã bị quân địch đánh bại.”

Chu Bằng: “Tôi bị coi là lưu manh!”

Dụ Tư Hồng: “Bởi vì nhìn cậu giống lưu manh.”

Chu Bằng: “…”

Chu Bằng bị khinh nhan sắc thành ra không phục: “Cậu tốt như vậy thì tự mình đi hỏi đi.”

Dụ Tư Hồng vỗ bả vai anh ta: “Cậu có biết vì sao chúng ta vào doanh không kém nhau là bao, mà tôi lại thăng chức nhanh hơn cậu không?”

Chu Bằng hỏi: “Tại sao?”

Dụ Tư Hồng rút điếu thuốc từ trong miệng ra, ném xuống đất, dụi tắt: “Bởi vì tôi có chiến thuật mà cậu thì không.”

Chu Bằng: “…” 

#

Đường Gia cúi đầu kiểm tra hình trong máy ảnh. Cô nhấn nút, những tấm hình đầy màu sắc hiện lên trước mắt. Hình chụp rất nhiều, chắc đã chiếm khá nhiều trong bộ nhớ. Đường Gia nới lỏng dây máy ảnh trên vai, chuẩn bị quay về khách sạn.

Cô cởi dây đeo, vừa định cất máy chụp hình vào túi xách, đột nhiên bên cạnh có một cô bé da đen chạy qua thật nhanh. Đường Gia bị cô bé đụng một phát, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, máy chụp hình theo quán tính rơi ra khỏi tay cô.

Cô không khỏi hốt hoảng, vội với tay phải ra tiếp nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Vốn tưởng rằng máy chụp hình sẽ rớt, nào ngờ một bàn tay từ phía sau lưng cô đã nắm chặt lấy. Máy ảnh được cầm lên ổn định, vì thế cũng đã thoát khỏi tình cảnh nguy cấp. 

Đường Gia xoay người, chóp mũi lướt qua cổ áo của đối phương.

Cô vội vàng lùi về sau vài bước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại.

Là một người đàn ông Châu Á rất cao, tóc ngắn, chân mày sắc nét và đôi mắt sáng như sao. Anh nhìn cô mỉm cười, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền. 

Anh đưa máy chụp hình đến.

Đường Gia nhận lấy, gật đầu: “Cám ơn.”

Cô xoay người vừa định đi, lại nghe được giọng nói kinh ngạc: “Trần Tiểu Hồng?!”

Đường Gia dừng bước, thắc mắc nhìn khắp nơi, quanh đây không có cô gái người Châu Á nào khác. Thế nên cô xoay người lại: “Anh đang gọi tôi hả?”

Người đàn ông tuấn tú nói: “Đúng vậy, vừa nãy tôi thấy cô khá quen, chợt nhớ lại. Trần Tiểu Hồng, sao em lại đến Châu Phi vậy?”

Đường Gia nghe người trước mặt gọi mình là “Trần Hiểu Hồng”.

Nhưng tên cô không phải là “Trần Hiểu Hồng”, và cô cũng không hề biết người đàn ông trước mặt mình là ai. Đường Gia cho là anh nhận nhầm người, vì vậy lễ phép trả lời: “Anh nhận nhầm người rồi.”

Sắc mặt của anh không chút thay đổi, vẻ mặt đầy chân thành: “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Còn cùng nhau ra sông bắt tôm, em quên rồi sao? Chú và dì có khỏe không?”

Đường Gia lắc đầu.

Anh vẫn cố chấp: “Em đừng đùa với anh nữa, em chính là Trần Tiểu Hồng, hàng xóm của anh mà.”

Đường Gia lắc đầu: “Anh nhận nhầm người thật rồi, tôi không phải tên Trần Tiểu Hồng.”

“Em không phải tên Trần Tiểu Hồng, vậy em tên gì?”

Đường Gia không kịp phản ứng, nhận ra đối phương đang tìm cách bắt chuyện. Mặt cô lạnh tanh, không nói một lời chỉ xoay người rời đi.

“Alô!” Người đàn ông phía sau lên tiếng.

Đường Gia không thèm để ý đến anh.

Người đàn ông phía sau cười: “Alô! Cho dù em có phải là Trần Tiểu Hồng hay không, một thân con gái như em, đừng chạy lung tung một mình, chỗ này rất loạn.”

Đường Gia quay lại nhìn người kia. Chỉ thấy anh đứng thẳng, tay đặt trong túi, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng còn nở một nụ cười thật tươi. 

Cô xoay người, nhanh chóng bước đi. 

#

Lúc Dụ Tư Hồng trở về bên cạnh Chu Bằng, nét cười trên mặt vẫn không vơi.

Chu Bằng chán ghét: “Cười gì mà cười!”

Dụ Tư Hồng: “Tôi không cười với cậu!”

Chu Bằng bĩu môi: “Đã hỏi được tên chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì cậu vui mừng cái gì!”

Dụ Tư Hồng rút tay phải ra khỏi túi, giữa hai ngón tay kẹp một danh thiếp nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt Chu Bằng.

Chu Bằng giành lấy: “Cái gì thế?”

“Là của chân dài đó.”

“Cậu bản lĩnh thật!” Chu Bằng nhìn danh thiếp trên tay, giống như thẻ xuất nhập cảnh tiếng Anh. anh ta hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thẻ xuất nhập cảnh du lịch.” Dụ Tư Hồng chỉ vào cuốn poster kẹp dưới cánh nách Chu Bằng.

Chu Bằng hết nhìn xuống nách rồi lại kinh ngạc nhìn anh: “Cái này…?”

Dụ Tư Hồng gật đầu, lấy tấm poster kẹp dưới nách Chu Bằng. Anh mở ra, cẩn thận đọc kĩ lại phương thức đăng ký. Sau đó gấp tấm poster, nhét lại vào tay Chu Bằng: “Đi, đi ghi danh thôi.”

Chu Bằng nhìn anh với ánh mắt giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Người vừa nãy đâu rồi? Cái người mà có vẻ mặt sống chết cũng không muốn đi đâu, còn đòi về khách sạn ngủ ấy!

Chu Bằng lẩm bẩm: “Tôi không nghĩ cậu như vậy luôn đó Trung đội trưởng…”

Dụ Tư Hồng nghiêng về phía anh ta: “Cậu có ý kiến gì à?”

Chu Bằng thừa nhận: “không có.”

Dụ Tư Hồng bước một bước: “Đi! Thế giới lớn như vậy mà, để Trung đội trưởng đây đưa cậu đi xem một chút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play