*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ.

Cả khoảng thời gian sau đó, Đường Gia thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của Chiba.

Bên ngoài anh ta ăn bận chỉnh tề, văn minh lễ độ, luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, lúc nào cũng có những đứa trẻ gầy nhom ôm chặt lấy ống quần anh ta mà chơi đùa. Bọn họ phân phát kẹo cho từng đứa nhóc, lâu lâu sẽ giúp nhân viên y tế kiểm tra người, sắp xếp họ đứng ổn định theo hàng.

Chẳng bao lâu sau đã chiếm được hảo cảm với mọi người xung quanh.

Ngay cả trong đội nhóm nghiêm khắc nhất cũng có người nói: “Chiba quả thật là một người đàn ông dịu dàng.”

Anh ta thường hay xuất hiện những khi Đường Gia không mấy bận rộn, rồi hai người chậm rãi đi dọc con đường đất giữa những chiếc lều thấp màu trắng.

Phần lớn đều là Chiba nói, anh ta thường hay chọn các chủ đề phù hợp mà không cảm thấy nhàm chán hoặc xấu hổ khi vượt qua giới hạn. Đôi khi sẽ kể về những chuyện thú vị của Keiko, miêu tả rất sinh động nữa chứ.

Chiba mở đầu: “Thật ra thì khi còn nhỏ, tôi không phải là một đứa trẻ ngoan đâu.”

“Anh đã từng là một cậu nhóc rất nghịch ngợm sao?”

Anh ta cười: “Đúng vậy, là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Hơn nữa còn rất hay bắt nạt em gái.”

Đường Gia ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Tôi vẫn cứ nghĩ là quan hệ giữa anh với Keiko rất tốt ấy chứ?”

“Keiko có thường hay nhắc về tôi với cô không?”

“Cũng không quá thường xuyên đâu.”

“Chứ như thế nào?”

“Mỗi ngày í.”

Chiba bật cười: “Cô không có anh chị em ruột thịt nào sao?”

Đường Gia chỉ khẽ gật đầu.

Hai người tiếp tục sánh vai nhau, Chiba hỏi tiếp: “Chắc chắn là Keiko vẫn chưa kể cho cô nghe chuyện này, hồi nhỏ con bé rất thích khóc nhè.”

Đường Gia ngạc nhiên: “So với dáng vẻ bây giờ của cậu ấy thì quả thật tôi nhìn không ra đấy.”

“Khi ấy tôi mới khoảng sáu, bảy tuổi còn con bé thì cỡ ba, bốn tuổi gì đó. Mẹ thường xuyên để bọn tôi xem phim cùng một phòng với nhau ấy. Mỗi lần nó khóc, tôi đều vặn âm thanh của TV lên đến mức cao nhất.”

Anh ta cười rồi nhìn sang Đường Gia: “Bởi vì con bé nó ồn quá trời luôn.”

Chiba nghiêng đầu về, nói tiếp: “Những lúc như thế, tôi luôn bắt nạt con bé. Đôi khi vì ngại nó phiền nên còn chẳng muốn dắt nó đi chơi nữa cơ.”

Anh ta lại nháy mắt vài cái: “Thế mà con bé nó vẫn cứ đu theo tôi mãi.”

Đường Gia cong khóe môi: “Con nít mà.”

Chiba: “Tôi không đối xử tốt với con bé, cho đến một năm nọ. Vào ngày lễ, có một người cô bên gia đình cha tôi đến thăm, bà ấy có sở thích rất độc đáo, đã kể cho bon tôi nghe nhiều câu chuyện đáng sợ. Từ Tengu(1) đến Người phụ nữ bị rạch miệng(2), còn hát cho chúng tôi nghe về chuyện con búp bê của em gái tôi nữa.”

“Là một bài ca dao rất rùng rợn à?”

Chiba chỉ mỉm cười rồi gật đầu: “Trước hôm mà cô bọn tôi đi, bà ấy đã dặn dò bọn tôi phải đóng cửa sổ trong phòng lại thật chặt. Nếu như không làm theo, buổi tối ma nữ mất con sẽ đến bắt bọn tôi đi. Tôi thì không tin đâu nhưng Keiko thì sợ chết khiếp.”

Chiba nói: “Lúc đó vẫn chưa dọn nhà, bọn tôi vẫn ở chung một phòng với nhau. Vài tháng sau đó, cứ mỗi lần trước khi ngủ là con bé đều chạy đi kiểm tra cửa sổ cẩn thận tận mấy lần. Có bữa nọ, do qua mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi mất. Đêm hôm ấy, tôi ở lại nhà bạn nên mới không về. Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi kể lại là Keiko đã khóc cả đêm. Bởi vì nửa đêm hôm đó, con bé bừng tỉnh không thấy tôi đâu nên cứ đinh ninh là tôi đã bị con ma nữ kia bắt đi mất rồi. Tôi nhìn con bé khóc đến sưng cả mất, dù trong lòng rất khó chịu nhưng mà cũng không khỏi cảm thấy xúc động.”

Chiba: “Sau này, con bé vẫn cứ bám lấy tôi nhưng mà tôi lại chẳng thấy phiền nữa.”

Từ cuộc trò chuyện về tuổi thơ đầy thú vị kia, bọn họ tiếp tục bàn đến mấy chuyện khác nữa.

Chiba hỏi lần gần nhất mà Đường Gia khóc là khi nào.

Đường Gia suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Chỉ duy có một lần là lúc tôi đọc lại các bài thơ của Đỗ Phủ(3) khi trưởng thành. Nghĩ đến cuối thu tháng tám gió mạnh cuốn bay mái tranh của ông ấy, chỉ một đứa nhỏ cũng có thể ức hiếp cơ thể già yếu của ông ta, đã thế còn công khai giật lấy chiếc khăn bị gió thổi bay. Nghĩ đến cảnh ông ta nằm trong căn phòng trọ dột nát, đắp chăn bông khô cứng lạnh lẽo, không hề kêu ca than thở mà chỉ ước ao có hàng nghìn ngôi nhà khang trang sáng sủa để che chở cho những người nghèo khó trên thế giới này, vì thế nên ông ấy sẵn sàng bỏ đi khỏi túp lều đã bị gió thu thổi tan thành từng mảnh, để chết trong nỗi hiu quạnh và giá rét. Lúc đó, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có một lần là tại sân bay ở Kathmandu(4). Khi ấy do thời tiết xấu nên tất cả các chuyến bay phải đều bị đình chỉ.”

Chiba bật cười: “Chỉ vì không thể cất cánh nên cô đau lòng hả?”

Đường Gia chỉ lắc đầu rồi cười: “Đương nhiên là không phải thế. “Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, nơi đó có một người phụ nữ da đen đang dùng thùng nylon đựng nước để gội đầu, Đường Gia lên tiếng: “Tôi đã nằm trên ghế, quấn chăn rồi xem một bộ phim đã được tải về điện thoại từ trước đó.”

Đường Gia: “Trong một bộ phim cũ, có người hỏi vua Phổ Nghi(5), ngài là ai? Vua Phổ Nghi trả lời, tôi là vị hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc. người nọ nghe thế thì lại hỏi, vậy ngài làm thế nào để chứng minh điều đó? Vua Phổ Nghi xoay người bước đến gần long bào, lấy từ bên dưới chiếc ghế ra một con dế, tiếng nó kêu tựa như tiếng đứa trẻ đang cười. Chỉ xem thôi mà tôi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Vừa dứt lời, cô chợt cảm thấy đứng trước mặt người Nhật mà kể những chuyện này ra có hơi không hay cho lắm, vì thế nên mới lảng sang chuyện khác: “Mấy lần tôi bật khóc thật là kì lạ ha?”

Chiba nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đường Gia: “Không phải vậy đâu, cô Gia. Trên thế giới này có rất nhiều người không thể nào hiểu được bản thân mình. Nhưng thật ra chẳng phải vậy, đâu đó sẽ có người hiểu được ý nghĩa của nó, vậy nên cô sẽ không bao giờ lẻ loi đâu.”

Vốn chỉ là một câu nói vô tri thôi mà Đường Gia lại chẳng ngờ anh ta sẽ trả lời như thế.

Những lời mà Chiba nói đúng thật là khiến cho người khác ấm lòng.

Đường Gia nhìn về phía anh ta, hỏi: “Còn anh thì sao?”

Chiba cúi đầu nhìn xuống đất, một con bọ đen trông khá lạ chui ra khỏi mặt đất, vội vàng đập cánh tung bay. Chẳng biết vì sao anh ta lại nghĩ đến loài phù du(6), sinh ra vào buổi sáng sớm nhưng lại chết đi vào tối muộn.

Chiba suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời: “Tôi đã học quyền anh rất nhiều năm rồi.”

Đường Gia thật sự đã bị những lời anh ta nói làm cho ngạc nhiên. Cô chợt dừng bước, không che giấu đi nét mặt hoảng hốt của mình: “Quyền anh hả?”

Chiba nhìn những tia nắng mặt trời đang nhẹ hôn lên đôi gò má trắng như tuyết của cô, khẽ bật cười hỏi lại: “Trông tôi không giống à?”

Đường Gia thành thật lắc đầu, gần như là cho anh ta nhìn rõ vào trong nội tâm của mình.

Trong tưởng tượng của cô, tuyển thủ quyền anh thường sẽ có một thân hình cường tráng, chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng có thể nhận ra được.

Đối với dáng vẻ hiện giờ của Chiba, quả thật không giống chút nào.

Chiba nói: “Không phải là vì thích học nên mới học đâu, chỉ là hồi bé sức khỏe không tốt nên mới cần học để cơ thể khỏe mạnh hơn thôi.” Anh ta lại nói tiếp: “Theo thời gian thì nó cũng đã trở thành một phần của cuộc sống. Bởi vì cơ thể không tốt, mặc dù vẫn luôn luyện tập thêm, nhưng lần nào cũng bị đánh đến sưng mặt, sưng mày. Bên cạnh đó còn áp lực thi cử nên cũng bị gián đoạn một thời gian. Sau này tôi đi ngang qua võ quán, nghe được giọng nói quen thuộc thì không nhịn được lại rơi nước mắt.”

Tuy ngoài miệng thì nói ra chuyện này, nhưng thật ra trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Lúc mới vào cấp 2, do cơ thể bị bẩm sinh đã yếu ớt, ngoại hình giống con gái nên anh ta hay bị các bạn học chọc phá. Bọn họ cứ hay rình rập để giật hộp cơm hay giở mấy trò bắt nạt kẻ yêu. Anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày tìm một đường khác để né tránh bọn họ. Sau đó, anh ta tuyệt vọng ăn thức ăn trong hộp cơm, ngày nào cũng chạy ra sân chơi sau giờ học để xin mẹ cho anh ta được đến phòng tập võ. Dần dà, cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn, có cơ cũng có sức. Vào cuối năm đó, anh ta đã lấy hết sự dũng cảm để đến gặp những tên kia mà nói chuyện cho ra lẽ.

Bọn họ vẫn giữ nguyên thái độ phách lối như thế, qua lời nói mà tra ra, kế đến là bắt đầu động tay động chân. Cuối cùng là một mình anh ta xử hết đám người kia.

Có bao nhiêu quả đấm đi nữa đều hạ thẳng lên người anh ta, kể cả bọn người kia có đá túi bụi vào người. Anh ta chẳng ngó ngàng gì tới, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hung hăng xông tới đấm tên nam sinh cầm đầu kia. Cuối cùng, anh ta về nhà với thân xác tàn tạ còn tên nam sinh cầm đầu kia thì lại bay thẳng vào bệnh viện.

Từ đó về sau, Chiba không bao giờ nhìn thấy tên kia đâu nữa.

Bởi vì sau này, tên kia mỗi lần nhìn thấy anh ta đều lựa chọn đi đường khác.

Chiba vẫn đi học như bình thường, anh ta nghe thấy có người bàn tán ở sau lưng mình: “Đây đúng là liều mạng mà.”

Chiều hôm đó, anh ta đi ăn dưới gốc cây hoa anh đào với hộp cơm trên tay, cả người vẫn còn rất đau nhức. Anh ta ngẩng đầu, nhìn trời xanh qua tán cây anh đào, bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện quái quỷ mà hồi nhỏ mình từng nghe:

“Con có biết tại sao hoa anh đào khi nở ra lại đẹp vậy không? Bởi vì bên dưới cây đó có chôn thi thể đấy! Càng chôn sâu thì hoa nở càng đẹp.”

Anh ta lấy tay sờ lên người mình. Bụi bẩn và cỏ bên dưới nhưng lại chẳng thấy sợ chút nào, cơ mà có thể khiến cho những cái xác đó cảm thấy ấm áp. Anh ta nghĩ đến bản thân, nghĩ đến những chuyện khác, sau đó lại đột nhiên ôm mặt mà khóc giữa bữa trưa.

Đây là cảm động đến rơi nước mắt, vào khoảnh khắc ấy, Chiba đột nhiên nhận ra bản thân mình có đủ dũng cảm để đối mặt với cả thế giới. Cũng ngay lúc đó, anh ta đã đã nghĩ: Trên đời này có rất nhiều so sánh chẳng qua là một trận chiến ý chí.

Bạn muốn tôi không dễ dàng cúi đầu, vậy nên tôi vẫn luôn vững bước như thế.

Sau đó, tôi sẽ có được thứ mà tôi hằng mong muốn.

#

Đường Gia cảm thấy ngôn ngữ như là một thứ gì đó rất có ý nghĩa.

Cô đã nhận thấy từ lâu, mà chẳng qua gần đây việc ngày càng trở nên khắc sâu vào người cô hơn.

Nói cách khác, nếu như Chiba muốn thay đổi ý tưởng của cô, anh ta sẽ dùng những câu hỏi phức tạp hơn là những câu khẳng định. Thật ra thì, có đôi khi cô cũng không muốn tản bộ tám chuyện với anh ta như thế này đâu.

Cơ mà đối phương sẽ không dùng những câu nói đơn giản nhứ: “Hai đứa mình cùng ra ngoài nói chuyện chút đi.”

Mà thay vào đó, anh ta lại nói: “Cô nghĩ thế nào về việc chúng ta sẽ ra ngoài hít thở và đến nhà Amina để gặp con gái mới của cô ấy?”

Anh ta đưa ra một giọng điệu vừa phải khi trưng cầu ý kiến ​​của bên kia, cùng lúc đó cũng đưa ra một bối cảnh khá là cụ thể.

Vốn dĩ Đường Gia chẳng có ý định ra khỏi cửa, nhưng vì nghĩ đến con gái của Amina vừa mới ra đời và cuộc phẫu thuật kia, đứa bé sinh ra với những vết bầm tím, phải có rất nhiều bác sĩ cấp cứu mới đoạt lại đứa nhỏ từ tay thần chết.

Cảnh tượng phẫu thuật khi ấy đã khắc rất sâu vào trong tâm trí cô.

Vì nghĩ như thế nên cô đã đồng ý đến thăm cô ấy.

Dường như không có lý do nào để từ chối, cũng không hẳn là muốn từ chối.

Vậy nên cô đã đồng ý.

Vào ngày thứ tư của tháng sau, Đường Gia nhận được một cuộc điện thoại từ Chiba.

Đối phương cười nói: “Keiko biết chúng ta gặp nhau ở Châu Phi, con bé rất vui. Nó cứ tiếc mãi, bảo là đến Bắc Kinh mà chẳng có cô đi ăn chung, nên bảo tôi nhất định phải đền cho nó bữa này.”

Nói xong anh ta lại hỏi: “Ngày mai cô có rảnh không?”

Đường Gia đã hẹn cùng với Triệu Viện và Lương Thụy cùng nhau đi mua đồ ở chợ trong thành phố Juba.

Vì vậy cô trả lời: “Tôi đã hẹn bạn cùng vào thành phố rồi.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng thuận theo: “Thật đúng lúc, chỗ tôi đặt cũng ở trong thành phố. Bảo bạn cô đi cùng luôn đi, nếu không tôi sẽ thấy không an tâm cho lắm.”

Về tình về lý, cũng chẳng có nơi nào để từ chối.

Vì vậy thì để bọn họ cùng đi.

Đường Gia không ngờ quán ăn này lại là một quán ăn Trung Quốc có tên là ‘Nhà hàng Trùng Khánh’.

Càng lạ lùng hơn là, đồ ăn đưa lên không phải là lẩu.

Chú thích: 
  1. Tengu: là một loại sinh vật huyền thoại được tìm thấy trong tín ngưỡng dân gian Nhật Bản và cũng được coi là một loại thần trong Thần đạo (kami) hoặc yōkai (yêu quái). Mặc dù tên sinh vật này được lấy từ một con quỷ Trung Quốc với hình chó (“Thiên cẩu”), tengu ban đầu lại có bộ dạng của chim săn mồi, và chúng được mô tả với đặc điểm của cả con người và chim theo truyền thống. Thoạt đầu, tengu được mô tả với mỏ chim, nhưng đặc điểm này thường được nhân bản hóa thành một cái mũi dài bất thường. Chiếc mũi dài của tengu là có thể coi là đặc trưng và phổ biến trong hình tượng của sinh vật này ngày nay. [Theo wikipedia]
  1. Người phụ nữ bị rạch miệng: Kuchisake Onna (口裂け女 – Khẩu Liệt Nữ) trong tiếng Nhật nghĩa là “người phụ nữ bị rạch miệng”. Đây là một trong những truyền thuyết đô thị Nhật Bản nổi tiếng nhất mọi thời đại. Truyền thuyết về người phụ nữ đáng sợ này được cho là có thật từ thời Heian. Chuyện kể rằng, Kuchisake Onna sở hữu một vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, được một Samurai quyền quý cưới làm vợ.Tuy nhiên, người đàn bà này lại rất kiêu căng, phóng đãng, thường xuyên tư tình với người đàn ông khác bên ngoài. Biết được việc này, vị samurai đã nổi cơn thịnh nộ, dùng kiếm rạch toác miệng cô ả đến tận mang tai. Và thét lên rằng: “Giờ thì còn thằng khốn nào khen cô xinh đẹp nữa không?”Sau khi chết đi, linh hồn oán hận của người phụ nữ này lang thang khắp mọi nơi với cái miệng rộng toác kì dị. Từ đó được người ta gọi là “Kuchisake Onna”. Với một cái kéo khổng lồ trong tay, ả sẽ vỗ ai từng người, cười quỷ dị và hỏi rằng: “Ta có xinh đẹp không?” (Watashi, kirei?)Dù bạn trả lời thế nào, bạn vẫn sẽ bị rạch chết bằng kéo. Bởi vì chữ “Xinh đẹp” (Kirei) trong tiếng Nhật đồng âm với từ “Cắt đi!” (Kire). Cây kéo rỉ sét của ả ta sẽ chậm rãi rạch toác hai khóe môi bạn, để làm cho bạn giống như ả. [Theo https://nhatbanchotoinhe.com/truyen-thuyet-do-thi-nhat-ban/
  2. Đỗ Phủ: Đỗ Phủ (chữ Hán: 杜甫; 712 – 770), biểu tự Tử Mĩ (子美), hiệu Thiếu Lăng dã lão (少陵野老), Đỗ Lăng dã khách (杜陵野客) hay Đỗ Lăng bố y (杜陵布衣), là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời kì nhà Đường. Cùng với Lý Bạch, ông được coi là một trong hai nhà thơ vĩ đại nhất của lịch sử văn học Trung Quốc. Ông tài năng tuyệt vời và đức độ cao thượng nên từng được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi Sử (诗史) và Thi Thánh (诗圣).
  3. Kathmandu: Kathmandu là thành phố, thủ đô của Nepal, nằm ở miền trung của nước này. Thành phố cũng được gọi là Katmandu. Thành phố toạ lạc trên một vùng đất thấp màu mỡ (Thung lũng Nepal) ở phía Nam Himalayas, tại độ cao khoảng 1220, gần đoạn hợp lưu của sông Bāghmati và sông Vishnumati. Đây là thành phố lớn nhất và cũng là trung tâm văn hóa, hành chính, kinh tế chính của vương quốc núi non này. Một đường quốc lộ kéo dài về phía Bắc đến Lhasa ở Tây Tạng và một tuyến đường khác nữa nối Kathmandu với Raxaul, một trung tâm đường sắt ở Ấn Độ. Thành phố có một số ngôi chùa với kiến trúc đặc sắc. Ở đây cũng có Đại học Tribhuvan (1959) và Bảo tàng quốc gia Nepal.
  4. Vua Phổ Nghi: Ái Tân Giác La Phổ Nghi (phồn thể: 愛新覺羅溥儀; bính âm: Ài Xīn Jué Luó Pǔ Yí; 7 tháng 2, năm 1906 – 17 tháng 10, năm 1967) hay Aisin Gioro Puyi, Hãn hiệu: Cáp Ngõa Đồ Du Tư Hãn (chữ Hán: 哈瓦图猷斯汗 – tiếng Mãn: Хэвт ёс хаан)[1], Tây Tạng tôn vị Văn Thù Hoàng đế (文殊皇帝), là vị vua thứ 12 và là vị vua cuối cùng của triều đại Mãn Thanh nói riêng và của chế độ quân chủ trong lịch sử Trung Quốc nói chung. [Theo Wikipedia]
  5. Phù du: Phù du là loại côn trùng tương đối cổ xưa, đã xuất hiện từ hơn 300 triệu năm trước. Thân nó bé nhỏ yếu ớt, đầu nhỏ, mắt to, cánh màng rất yếu rất dễ bị rụng, chân rất nhỏ, không dùng để bò, chỉ để đậu bám.Phù du là loài vật có tuổi thọ ngắn nhất trên trái đất này. Tuổi thọ của nó chỉ kéo dài trong vòng 24 giờ. Có khoảng 2.500 loài phù du khác nhau trên thế giới. Trong thực tế, một số thành viên của gia đình loài phù du chết trong vòng vài giờ. Vì vậy bộ phù du dành phần lớn cuộc đời trong nhộng. Một và chỉ một mục đích bộ phù du là một bản tái tạo. Trong khoảng thời gian ngắn này của cuộc sống, nó hình thành các nhóm và nhảy cùng nhau trên tất cả các bề mặt. Phù du trưởng thành giao phối xong đẻ trứng vào nước, ấu trùng phải sống 1-3 năm ở trong nước, rồi bò lên bờ lột xác mới thành phù du trưởng thành. Phù du trưởng thành sống ngắn ngủi như vậy, nhưng phù du ấu trùng lại sống khá lâu.  Ấu trùng thường vũ hóa sau lúc mặt trời lặn thành bướm non, lúc này đã giống với phù du trưởng thành, nhưng còn một lớp màng mờ bao bọc toàn thân màu đen, cánh xẫm, không linh hoạt, không giao phối được.Sau khi bướm non lột xác, mới có đuôi cánh màng trong suốt, tươi sáng, thành phù du trưởng thành. Giai đoạn trưởng thành nó không ăn uống gì, chỉ lo việc giao phối, đẻ trứng. Đẻ xong là chết, hàng loạt phù du chết bên hồ đến mức trơn chuội. Từ lúc trứng nở thành ấu trùng thường phải lột xác 20-24 lần có khi đến 40 lần. Ấu trùng phù du là thức ăn ngon của cá. Phù du trưởng thành sở dĩ chóng chết như vậy bởi miệng của nó đã thoái hóa, không thể ăn uống được gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play