Đường Gia ngẩn người, dựa lưng lại vào đầu giường: “Có chuyện gì thế?”
Anthony kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Đường Gia hiểu sơ lược. Đại loại là cả hai đang lái xe bình thường trên đường, bỗng nhiên từ đâu ra có một chiếc xe lạ tông thẳng vào đuôi xe của họ.
Tình huống rõ ràng thì không thể giải thích hết một lần qua điện thoại được.
Nghe thế thì Đường Gia nắm chặt lấy điện thoại hỏi: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Ở đầu dây bên kia, Anthony trả lời: “Bệnh viện, bọn tôi đang ở trong bệnh viện.” Giọng nói của anh ta nghe cực kỳ mệt mỏi: “Tôi thì chỉ bị thương nhẹ thôi, băng bó chút xíu là ổn rồi. Còn Eva thì bị thương ở chân khá nặng, cô ấy đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh đây này.”
Đôi mắt Đường Gia liếc xuống chiếc chăn bông màu trắng đang phủ lên người mình.
Hai người họ đúng thật là một cặp chị em tai họa mà.
Trong lúc cô đang nghiêng sang bên cạnh thì vô tình chạm phải ánh mắt của Dụ Tư Hồng.
Đôi đồng tử đen như mực cùng với hàng chân mày tuấn tú.
Anh làm như không có chuyện gì mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu tựa như chẳng muốn để ý đến cô vậy.
Đường Gia: “…”
Ở đầu dây bên kia, Anthony tiếp tục nói: “Tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này luôn đấy! Trời ạ!”
Đường Gia chỉ có thể an ủi anh ta một câu.
Anthony khẽ cất tiếng đầy đau khổ: “Cô phải khuyên cô ấy giúp tôi!”
Đường Gia hỏi: “Khuyên chuyện gì chứ?”
Anthony đáp: “Cô ấy đòi chia tay với tôi kìa!”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Gia vén chăn, xoay người xuống giường. Cô cột dây giày thật chặt rồi đứng lên, cả người vẫn còn chao đảo vì choáng váng do vẫn chưa khỏi bệnh.
Dụ Tư Hồng theo phản xạ định chạy đến đỡ, nhưng chân vừa bước được vài bước thì chợt ngừng lại rồi thu về.
Đường Gia liếc nhìn anh rồi yên lặng thu dọn đồ đạc.
“Sao thế, phải đi à? Bác sĩ đã cho em đi chưa? Em có biết các từ ‘Nghe lời bác sĩ’ viết thế nào không?” Anh hỏi.
Đường Gia cất điện thoại vào ngắn ba-lô, trả lời anh: “Tôi chính là bác sĩ.”
Dụ Tư Hồng: “…”
Anh đành chắp vá lại bằng một câu khác: “Em không muốn nhìn mặt tôi ư?”
“Không phải thế.” Đường Gia đưa lưng về phía anh: “Do tôi có việc gấp thôi.”
“Công việc quan trọng hơn hay sức khỏe em quan trọng hơn?”
Cô đáp: “Công việc quan trọng hơn.”
Đúng thật là đối phương đã bị những câu trả lời không nằm trong suy nghĩ của cô đánh bại, nên chỉ đành đứng đó lặng im.
Đường Gia thu dọn đồ đạc xong xuôi, khoác ba-lô lên vai, cúi đầu sửa sang lại các nếp nhăn trên áo rồi bỏ ra ngoài.
Khi lướt qua bên người Dụ Tư Hồng, đột nhiên cổ tay của bị anh giữ lại thật chặt.
“Đừng như thế.” Anh nói: “Đường Gia, em đừng như thế.”
Mặt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không thấy được biểu cảm của anh.
Một cảm giác không thể giải thích được bỗng trào dâng trong lòng cô. Loại cảm giác này cứ lành lạnh, chua chát, se sắt nhưng lại xen lẫn sự ấm áp không thể nào giải thích được.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng đáp: “Thật xin lỗi.” Sau đó tách từng ngón tay của đối phương xuống.
Đường Gia nhanh chóng bước qua cánh cửa, tiếng cửa bật ra rồi khép chặt làm cô hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, ngay sau đó cô mím môi, tiếp tục bỏ đi thật nhanh.
#
Sau khi Đường Gia hỏi thăm y tá đang trực phía sau bàn lễ tân xong xuôi thì cô đi thẳng lên lầu ba của khu vực nội trú. Bầu không khí tràn đầy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, dù là buổi sáng nhưng đèn vẫn được bật, ánh sáng hằn rõ từng vệt trên mặt đất.
Phí trên băng ghế dài, người người đang ngồi chờ đợi đến lượt mình. Căn phòng của Eva nằm lẻ loi tận cuối hành lang chật hẹp.
Lúc này Anthony đang tựa đầu lên tường, đến khi anh ta nhìn thấy cô thì chẳng cần nói quá nhiều mà chỉ khẽ gật đầu.
Đường Gia đẩy cửa bước vào.
Khi đã vào đến trong phòng bệnh thì cô chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm cạnh cửa sổ. Vài lọn tóc ngắn màu vàng bạch kim của Eva cứ ngổn ngang, lười biếng ôm lấy chiếc gối trắng. Chân cô ấy được treo lên, bên trên còn quấn một lớp bột thạch cao dày cộp. Đùi phải co lại trên tấm nệm để làm điểm tựa cho tập vẽ, trên tay thì nắm lấy thân bút dường như là đang vẽ gì đó.
Đường Gia bước đến cạnh đầu giường, nhìn xuống nơi cô ấy đang đặt bút.
Trong bản vẽ là hình ảnh của một con dốc nghiêng. Gần ngay đỉnh dốc, có một vòng tròn rất lớn. Nét vẽ này tựa như đang vẽ một ai đó hoặc là những sinh vật không rõ danh tính, mà thứ ấy có vẻ là đang cố gắng chống lại hình tròn nọ.
Chỉ trong nháy mắt cô đã nhận ra, cô ấy đang vẽ một bóng ma…
Đường Gia nhích lại gần, nghi ngờ hỏi: “Tại sao bọ hung lại đẩy phân?” Cô hỏi xong, nét mặt bày ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Eva.
Eva: “…”
Eva cắn răng, giận dữ xé giấy vẽ rồi vò thành một cục, kế đến cô ấy ném nó qua một bên: “Xin cô luôn á! Mở to mắt ra mà nhìn đi chứ! Đây là Sisyphus(1) đấy!”
Đường Gia: “Cô đánh giá cao trí tưởng tượng của tôi quá rồi đó.” Cô dừng lại một chút: “Hoặc cũng có thể là tôi đã đánh giá năng lực biểu đạt của cô quá cao rồi.”
Eva: “…” Cô ấy nằm vật ra sau: “Cô đáng ghét thật sự luôn đó!”
Sisyphus là một nhân vật bi thảm tương tự như Oedipus(2) trong thần thoại Hy Lạp, người mà trước đến giờ luôn được xem là một kẻ tháo vát. Để khiến thế giới không còn bóng dáng của thần chết nữa, ông ta bày ra kế hoạch bắt cóc thần chết, để không một ai phải rời khỏi cuộc sống này nữa hết, bên cạnh đó âm phủ cũng sẽ trở nên trống vắng. Hành động này đã chọc tức các vị thần trên đỉnh Olympus, nên để trừng phạt anh ta, các vị thần đã yêu cầu Sisyphus đẩy một tảng đá khổng lồ lên đỉnh núi. Tuy nhiên, vì sức người có hạn mà hòn đá kia lại cực kỳ nặng, bởi thế mỗi khi không được đẩy lên đỉnh núi, đá sẽ lăn thật nhanh xuống sườn dốc. Cũng chính vì vậy mà Sisyphus chỉ có thể lặp lại cuộc di chuyển từ này ngày này sang ngày khác, đêm này qua đêm nọ.
Thế nên cuộc đời của ông ta đã phải trải qua trong lao động vô hiệu và vô vọng này.
Đường Gia nhìn Eva bởi vì mệt nhọc mà nơi hốc mắt lõm vào thật sâu. Dù rằng người da trắng sẽ rất khó mà già đi, nhưng những khi không trang điểm trong cô ấy lại càng nhợt nhạt hơn, mà cũng già hơn rất nhiều.
Cô không nhìn thấy được ý nghĩ của người khác nên chẳng biết trong lòng Eva cảm thấy như thế nào. Tuy nhiên, câu chuyện về Sisyphus lại mang đậm tính bi kịch, vòng đi vòng lại, dài vô tận nhưng không thể thoát ra. Tựa như con người vậy, họ cũng đang phải vật lộn trong gông cùm của số phận mà mãi vẫn không thể nào thoát ra được.
Đường Gia cho rằng bây giờ cô ấy đang cảm thấy rất là tiêu cực, vì vậy nên cô mới nói: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
Eva nằm trên giường trở mình, bực bội gãi đầu: “Hôm nay đúng là quái thật. Tôi không ngờ là cô còn có kỹ năng kể chuyện cơ đấy!”
Đường Gia: “Cô có biết là tôi thích kiểu chuyện gì không?”
Eva liếc mắt: “Không biết!”
“Là một câu chuyện nhẹ nhàng trong cuộc sống muôn vàn khó khăn của đời người.”
“Ấy! Đủ rồi! Tôi không muốn nghe mấy cái chuyện giảng đạo đâu!”
Đường Gia cũng chẳng thèm để ý đến cô ấy, nói tiếp: “Câu chuyện xảy ra ở Peru, Nam Mỹ vào đầu thế kỷ 20. Vào thời điểm đó, có rất nhiều tư bản da trắng khai thác cây cao su ở Peru. Nhân vật chính mà tôi đang muốn kể đến là một kẻ quái đản được gọi là ‘nhà tư tưởng học’. Anh ta thường đưa ra những động thái khó hiểu, chẳng hạn như kế hoạch xây dựng một tuyến đường sắt xuyên qua dãy núi Inca và xây dựng nhà hát trong rừng rậm nhiệt đới. Bên cạnh đó, anh ta cũng rất thích nghe opera nữa đấy.”
“Sau đó thì sao nữa?”
“Một lần nọ, anh ta ngồi thuyền chèo ngược sông Amazon để có thể thưởng thức buổi biểu diễn của vở opera được hát bởi một giọng nam cao vô cùng nổi tiếng. Ấy thế mà lúc vừa đặt chân lên thuyền thì động cơ lại bị hư.”
“Rồi sao nữa? Chẳng lẽ anh ta không đi nữa hả?”
“Vì vậy, anh ta khoác lên mình một bộ vest, tay cầm mái chèo rồi liên tục chèo một mình trong nhiều giờ đồng hồ.”
“Rồi anh ta có xem được buổi diễn không?”
“Xem được chứ.”
Eva xoay người lại đàng hoàng: “Sau đó thì sao nữa?”
“Thì anh ta chợt nghĩ ra một ý tưởng điên khùng.”
“Nghĩ gì thế?”
“Là sẽ xây một nhà hát opera lớn trong thị trấn rồi để anh chàng kia hát trong buổi ra mắt nhà hát đó. Anh ta muốn xây một nhà hát opera hạng nhất.”
“Anh ta rất giàu sao?”
“Không, cũng không hẳn là quá giàu. Tính ra là khá nghèo luôn ấy chứ.”
“…”
Eva lại hỏi: “Vậy rồi xây làm sao?”
“Để huy động vốn đầu tư xây dựng nhà hát khủng, nên là anh ta đã thử qua rất nhiều thử nghiệm.”
“Thử nghiệm gì cơ?”
“Anh ta cố gắng huy động tiền từ các tài phiệt giàu có ấy.”
“Rồi có thành công không?”
“Không. Bọn họ cho rằng anh chàng này là một thằng ngốc. Tự nhiên đâu ra có một người muốn xây dựng nhà hát trong rừng rậm, đương nhiên là không tin anh ta rồi.”
“Đúng là đáng thương cho kẻ hèn mọn đó.” Eva nói.
“Thế nhưng vẫn có người đồng ý ủng hộ anh ta bằng mọi giá á.”
“Ai thế?”
“Người tình của anh ta.”
“Người tình của anh ta là kiểu người có tiền hả?”
“Cũng chẳng phải là kiểu người có tiền, cô ấy là chủ của một nhà thổ.”
“…”
Đường Gia nói tiếp: “Anh ta được một ông trùm cao su ở địa phương hỗ trợ, bên cạnh đó cô người tình cũng đưa thêm tiền cho anh ta. Sau đó anh ấy đã đi mua lại một chiếc thuyền cũ.”
“Không phải cô đã nói rằng mấy tên tư bản kia không chịu giúp anh ta à?”
“Cái người trợ cấp tiền kia đang muốn coi thử xem rằng anh ta có thể kiên trì được bao lâu mới phá sản ấy.”
“…”
Vẻ mặt của Eva tựa như đình trệ một chút, sau đó lại hỏi: “Thế anh ta mua thuyền làm gì?”
“Vào sâu trong rừng để phát triển cao su, nếu thành công, anh ta có thể có tiền để mở rạp hát.” Đường Gia tiếp tục trả lời: “Tuy nhiên, khu rừng nhiệt đới địa phương gần như đã bị phân định ranh giới bởi những nhà tư bản đi trước một bước, vì thế nên chỉ còn lại một mảnh đất hoang sơ mà thôi.”
“Đó là chỗ nào?”
“Rừng Rial Uguay, địa điểm của những kẻ ăn thịt người ở Amazon.” Cô lại nói tiếp: “Vào thời kỳ đó, những kẻ ăn thịt người ẩn náu trong rừng, bọn họ thường hay giết những kẻ xâm phạm rồi sau đó sẽ chặt đầu những kẻ tò mò đó.”
“…”
“Anh ta đã thuê một nhóm thủy thủ không thích trang bị với số tiền hạn chế. Họ là những người Ấn Độ có học vấn thấp, một người nhìn xa trông rộng và một chiếc thuyền bị hỏng, họ cứ thế mà ngược dòng sông Amazon để tiến sâu vào trong.”
“Kế đến anh ta đã bị tộc ăn thịt người tấn công sao? Đến cuối anh ta có thành công không?”
Chú thích:
1. Sisyphus: Sisyphus là con trai của vua Aeolus, người sáng lập và là vị vua đầu tiên của Ephyra – thành phố vinh quang của Corinth. Sisyphus là một kẻ thống trị đầy tham vọng và tàn nhẫn, người đã không ngần ngại sử dụng bạo lực để duy trì quyền lực và tránh mất ảnh hưởng đến những kẻ thù của mình.
2. Oedipus: Theo thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes. Trước khi chàng chào đời, có một lời sấm cho rằng chàng là người sẽ giết vua cha và cưới mẹ chàng. Để trừ hậu họa, vua Laius sai người hầu bỏ đứa con ngoài rừng tới chết. Gã hầu thương tình mà trao cậu bé cho một người chăn cừu. Đứa trẻ qua tay nhiều người, cuối cùng được nhận nuôi bởi vợ chồng vua Polybus và vương hậu Merope thành Corinth. Lớn lên, Oedipus vô tình được biết chàng chỉ là con nuôi của vua thành Corinth, nhưng cha mẹ nuôi không biết gì hơn về gốc gác của chàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT