Mấy người yên lặng gói sủi cảo cho đến khi trời tối mới gói xong.

Viện trưởng Trương nhìn sắc trời tối mịt thì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Là ngủ quên? Sao còn chưa lên? Mọi người đun sủi cảo trước, tôi đi gọi các cụ xuống ăn cơm.”Lý Thanh cũng đứng lên nói: “Mặt cháu bị bẩn rồi, vừa lúc về phòng đổi quần áo trước.”Hàn Hướng Nhu thấy hai người đều đi liền giúp lão Triệu dọn sủi cảo lão Triệu để trên nắp nồi vào phòng bếp.

Lão Triệu đun nước nấu sủi cảo, sau khi nấu xong một nồi thì thấy Hàn Hướng Nhu đứng bên cạnh còn chưa đi thì nói với vẻ không thoải mái: “Sủi cảo xong rồi, các cô ăn trước đi, ở chỗ này của tôi không cần cô hỗ trợ nữa.”Hàn Hướng Nhu lẳng lặng nhìn ông một cái: “Còn lại để cháu nấu đi.”Lập tức lão Triệu nhíu mày, vừa muốn nói chuyền thì thấy Hàn Hướng Nhu ngước mắt lên bình tĩnh nhìn mình: “Ăn xong rồi các vị cũng nên lên đường, ở lại quá lâu cũng không tốt cho các vị.”Lão Triệu như bị sét đánh khi nghe thấy câu nói đó, không ngờ khuôn mặt màu xanh đen hơi trắng bệch.Hàn Hướng Nhu lấy một nắp nồi sủi cảo bỏ vào trong nồi, sau khi sủi cảo được nấu chín thì đốt một lá bùa Siêu Độ.Lão Triệu dùng sắc mặt phức tạp của mình nhìn Hàn Hướng Hu rồi khẽ thở dài: “Chúng tôi không hại người, chỉ là muốn bảo vệ viện dưỡng lão này mà thôi.”“Cháu biết.” Đồng thời, Hàn Hướng Nhu đun mấy nồi nước, đến khi nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, sau đó quay đầu nhìn ông ta: “Nếu ông bà từng hại người thì cháu đã sớm gọi sét đánh mọi người rồi, sao có thể lãng phí bùa Siêu Độ này đây.”Lão Triệu không nói chuyện, ông bê sủi cảo có trộn bùa Siêu Độ ra ngoài rồi đặt trên mấy cái bàn ở phía trong cùng.“Ôi chao, thơm thật đấy.” Một cụ già vừa mới đi vào nhà ăn liền hô lên: “Sủi cảo hôm nay cũng ngon quá.”“Ô, sủi cảo này thơm quá, nhân gì vậy?”Các cụ già bước vội tới rồi ngồi vào vị trí của mình và dùng ánh mắt trông mong nhìn viện trưởng Trương, chờ bà nói hai tiếng ăn cơm.Viện trưởng Trương cười ha hả vừa định nói chuyện thì lão Triệu dùng giọng điệu buồn bã nói: “Sủi cảo hôm này là cô Hàn nấu, cô ấy muốn siêu độ thay chúng ta.”Trong chớp mắt, nhà ăn yên tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt buồn vui đan xen nhau.Hàn Hướng Nhu thấy Lý Thanh đứng ở cửa thì vẫy vẫy tay với cô: “Tiến vào ngồi đi, chẳng phải em đều biết thân phận của họ sao?”Lý Thanh cứng đờ đi tới rồi ngồi xuống cạnh bên một bà cụ, sau đó vươn tay ra ôm lấy cánh tay của bà.“Đây là bà của em?” Hàn Hướng Nhu hỏi: “Em tới vì bà đúng chứ?”Lý Thanh khẽ gật đầu rồi quay đầu nhìn thoáng qua bà cụ ở bên cạnh, vành mắt hơi ửng đỏ: “Khi em còn nhỏ là bà nhìn em lớn lên.

Năm em tám tuổi thì cha mẹ ly hôn, mẹ em mang theo em rời khỏi Lâm Hải trở về quê mẹ, từ đó về sau em không còn được bặp bà nữa, cũng chưa từng được nghe tin tức gì của bà.

Ba năm trước em thi đỗ đại học Lâm Hải như mong muốn, chuyện đầu tiên em trở về Lâm Hải chính là đến huyện Hoàn Quả tìm bà em.

Lúc em rời đi vẫn còn nhỏ tuổi nên không nhớ rõ nhà bà ở là ở thôn nào trấn nào, cho đến năm ngoái em mới tìm được nhà cũ của bà.”Lý Thanh lau nước mắt kể tiếp: “Nhà cũ mà lúc em còn nhỏ và bà ở đã hoang phế từ lâu, hàng xóm nói em và mẹ em mới đi được vài năm thì cha em chết vì tai nạn xe cộ.

Ủy ban nhân dân xã đưa bà em tới viện dưỡng lão Từ Tâm, chi phí của viện dưỡng lão Từ Tâm rất thấp, đủ thấp để được sinh hoạt ở đây.

Em còn chưa kịp vui mừng thì hàng xóm lại nói cho em biết rằng bà đã qua đời và chôn ở trên núi hoang đối diện với viện dưỡng lão Từ Tâm, lúc ấy ủy ban nhân dân xã và viện dưỡng lão Từ Tâm cùng bỏ tiền ra hỗ trợ lập bia mộ.”Bà cụ Lý ngồi ở một bên sờ sờ đầu của Lý Thanh rồi nghẹn ngào: “ Thanh Thanh thường xuyên viếng mộ bà.”Lý Thanh dùng đôi mắt ngập nước nhìn bà cụ Lý, nụ cười trên khuôn mặt mang theo chua xót: “Em mang đồ cúng đi lên ngọn núi kia, quả đúng là tìm được phần mộ của bà nội.

Bắt đầu từ khi đó, mỗi lần đến thanh minh, rằm tháng bảy âm lịch, mùng một tháng mười đều tới đây viếng mồ mả, tâm sự những chuyện ở trường học cho bà nghe.”Hàn Hướng Nhu hỏi tiếp: “Vậy làm sao em biết hồn phách của bà nội em còn ở viện dưỡng lão?”“Hôm thứ tư đoàn thanh niên của chúng em mở cuộc họp, sau khi tan họp lúc em dọn dẹp hội trường thì phát hiện có một bạn học quên quyển vở vẽ vật thực ở trên bàn.

Em nhặt vở lên tiện tay lật xem hai trang thì lại thấy được bức vẽ của bà em.” Giọng nói của Lý Thanh dồn dập hẳn, cho dù hiện tại nhớ lại việc ngày đó thì vẫn làm cho cô cảm thấy cực kỳ kích động: “Em tìm được bạn học kia rồi hỏi cô ấy thấy bà cụ này ở đâu? Cô ấy nói cho em biết lúc cô ấy đến viện dưỡng lão Từ Tâm làm tình nguyện viên có tùy tiện vẽ.”Hàn Hướng Nhu nhìn cô: “Cho nên em tới nơi này làm tình nguyện viên?”Lý Thanh gật đầu: “Em cảm thấy có khả năng bà nội em không đi nhưng chuyện này quá không thể tưởng tượng được, em lại cảm thấy hơi sợ cho nên gọi Trương Thịnh đi cùng em.

Ngày hôm qua sau khi chúng em tới, em lấy cớ thay đệm chăn đi tất cả các phòng nhưng chỉ thấy được bảy cụ lúc ăn cơm trưa.

Lúc đó em hơi thất vọng, không nghĩ tới vào buổi tối đột nhiên xuất hiện rất nhiều cụ.”“Nhưng tối hôm qua trong số những cụ đó không có bà của em.” Hàn Hướng Nhu nói vào điểm chính.“Đúng thế.” Lý Thanh cười thê lương: “Lúc ấy em rất thất vọng, em vẫn luôn suy nghĩ có phải em quá nhớ bà cho nên tùy tiện nhìn thấy một bức tranh thì cho rằng đó là bà em hay không nhưng em không nghĩ tới Trương Thịnh lại nói cho em biết một tin tức ngoày ý muốn.” Lý Thanh lén nhìn viện trưởng Trương một cái rồi hơi xấu hổ nói: “Trương Thịnh thấy được bài vị sau bức tường, em đoán hồn phách của bà nội cũng ở nơi đó.

Tối hôm qua sau khi em nằm xuống vẫn luôn chờ, nhưng cho đến 3 giờ sáng thì toàn bộ viện dưỡng lão mới yên tĩnh.

Em lén lên tầng năm, mở cánh cửa đó ra, cũng tìm được tên của bà trong số những bài vị kia.”Lý Thanh nắm bàn tay của bà cụ ngồi bên cạnh rồi nhìn Hàn Hướng Nhu khẩn cầu: “Chị Hàn, em không biết thân phận của chị là gì nhưng bà và mọi người thật sự không hại người, chị đừng đối phó với họ.”Hàn Hướng Nhu nghe vậy thì không nhịn được bật cười: “Em nghĩ gì vậy? Chị đối phó với các cụ làm gì?”Lý Thanh chần chờ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Chẳng phải chị muốn đưa các cụ đi sao?”Hàn Hướng Nhu nói một cách nghiêm túc: “Tuy các cụ cố gắng hết sức chờ đến tối mới ra nhưng dương khí trên thế gian vẫn gây tổn thương tới hồn thể của các cụ, để quá lâu thậm chí sẽ ảnh hưởng tới lần đầu thai tiếp theo.” Cô quay đầu nhìn khuôn mặt chua xót của viện trưởng Trương rồi hỏi nhỏ: “Cô có thể nói cho cháu biết vì sao họ đều ở lại không đi không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play