Bác sĩ duy nhất ở đây - Qua Kim Vũ bị Vu Cửu kéo qua tới khám bệnh cho Kỳ Dụ Văn, nhưng mà hiện tại ngoại trừ kinh nguyệt không tới ra thì Kỳ Dụ Văn vốn dĩ chẳng bệnh.

Giữa cái nhìn chằm chằm chết chóc của Kỳ Dụ Văn, Qua Kim Vũ đã căng mí mắt mà bịa đặt đại một chứng bệnh, nói: "Chắc là mắc lại chứng bệnh cũ của cậu ấy rồi, đau nửa đầu."

Vu Cửu khoanh lấy đôi tay, hơi lắc đầu: "Quả nhiên con người không ai viên mãn, ngay cả đau đầu cũng thiên vị."

Kỳ Dụ Văn: "......"

Vì sao bây giờ phải còn muốn nói cô ấy đây?

Người ta nghe được câu nói này thì toàn bộ chẳng nhịn cười được, nhưng lại không dám cười đến mức quá càn rỡ, đều đã dùng tay che miệng lại, bưng bít ý cười.

Kỳ Dụ Tinh chà chà cái miệng cười suýt tí nữa thì nứt ra của mình, nói: "Kỳ Dụ Văn, chị đi nghỉ ngơi đi, trên lầu có phòng ở, sạch sẽ đấy."

Kỳ Dụ Văn lại nhìn chằm chằm đến Vu Cửu, Vu Cửu chưa phản ứng lại kịp ngay liền, đối mặt với cô ấy hết một hồi thật lâu mới nhận ra mà chỉ chỉ vào mình một cách muộn màng: "Sẽ không phải cô muốn tôi đi nghỉ ngơi cùng với cô chứ nhỉ, tôi lại không đau đầu."

Kỳ Dụ Văn khẽ cắn môi dưới, giọng nói đã thấp đi xuống: "Thế tự tôi đi vậy."

Nói rồi liền một tay đỡ lấy đầu, rồi đi tà tà. Tốc độ chậm như rùa kia đang gây ngột ngạt cho người ta rõ ràng, cuối cùng Vu Cửu vẫn đã đi theo cùng: "Đi đi đi, tôi đi nghỉ ngơi cùng cô."

Kỳ Dụ Văn thoáng lặng lẽ cười, nhịp bước cũng theo đó trở nên nhanh hơn.

Sau khi hai người rời đi, Lương Dư Kha thoáng lắc cái lọ tỏi đen: "Kỳ Dụ Văn thế mà biết chơi khổ nhục kế."

Lâm Thiên Nguyên hơi nhíu mày, thoáng liếc Kỳ Dụ Văn đi theo sát đằng sau Vu Cửu lên cầu thang, một nỗi khó chịu bốc lên trong lòng.

Kỳ Dụ Tinh làm chủ nhà, tất nhiên phải kiểm soát hiện trường: "Tiếp tục tiếp tục, mọi người ai muốn hát nào?"

......

Như Kỳ Dụ Tinh đã nói, phòng ốc rất sạch sẽ, cái người Kỳ Dụ Văn có bệnh sạch sẽ kén cá chọn canh này cũng không giở ra tật xấu gì.

Vu Cửu hơi xốc chăn, lại khom lưng ngửi ngửi, không có mùi khác lạ, ngược lại rất dễ ngửi, hỏi: "Đêm nay cô cứ ngủ ở chỗ này, hay là nghỉ ngơi một chút rồi về."

"Cứ ngủ ở chỗ này đi, không muốn quần tới quần lui nữa."

Vu Cửu đi qua đến sờ sờ trán của Kỳ Dụ Văn, cũng không có sốt lên thì an tâm được một tí: "Được thôi, vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi xuống đây."

Kỳ Dụ Văn dắt lấy tay Vu Cửu, ngẩng đầu nhìn Vu Cửu, ánh mắt đáng thương đến mức giống một em mèo không nhà để về. Không biết là bầu không khí lúc này hài hòa quá mức, hay là tác dụng chậm vẫn còn đó của khổ nhục kế, cô ấy cau mày, giọng nhẹ nhàng mà đã nói một câu: "Cô ở cạnh tôi chút...... có được không?"

Ngày thường thì Kỳ Dụ Văn luôn dùng dáng vẻ lạnh nhạt vô tình bày ra với người khác, một khi xìu xuống thì dường như sư tử hoang dã gầm rống hóa thân thành bé mèo khẽ cọ vào chỗ tim người ta, dễ dàng mà làm hòa tan hóa chảy tường đồng vách sắt của Vu Cửu, xông vào trong lòng cô, quân lính tan rã.

Cổ họng Vu Cửu chợt cục cựa, môi khép khép mở mở không nói nên lời gì, dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi vẻ nôn nóng, nhưng mà đại não chưa đuổi kịp, hệ thống ngôn ngữ tạm thời mất tác dụng.

Kỳ Dụ Văn thấy Vu Cửu đã mềm lòng, ôm lấy eo Vu Cửu với vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, cứ dựa vào trên người cô như vậy.

Vu Cửu dùng tay khẽ xoa sau gáy cô ấy như ma xui quỷ khiến, Kỳ Dụ Văn thường xuyên ngồi làm việc nên vai và cổ có tí vấn đề nhỏ, được mát-xa nhào nắn như vậy cũng cảm thấy hết sức thoải mái.

Nhưng duy trì động tác như vậy lâu rồi, thì cho dù Vu Cửu phản ứng chậm chạp đi nữa cũng đã nhận ra được lúc này ám muội quá mức rồi, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng chọc chọc cái ót của Kỳ Dụ Văn.

"Cô đi đánh răng rửa mặt trước đi, tôi đi rót một ly nước ấm cho cô, nhìn lại thử có thuốc giảm đau hay không."

"Được."

Cứ mãi quấn lấy người ta thì khó tránh khỏi sẽ khiến người ta chán ghét, Kỳ Dụ Văn am hiểu sâu sắc cái đạo lý này, bèn đã đi phòng tắm tắm rửa. Vu Cửu bối rối hết chốc lát, mới đi tìm thuốc giảm đau.

Đương nhiên Qua Kim Vũ biết rõ Kỳ Dụ Văn không phải là đau đầu, uống thuốc giảm đau thì chẳng cần thiết lắm, bèn đã gọi cô lại: "Trên xe tôi có, Vu Cửu, tôi đi lấy cho cô."

"Tôi đi cùng cô."

Hai người đi ra khỏi môi trường xôn xao ồn ào của biệt thự. Vùng ngoại ô yên tĩnh tươi đẹp, chốc chốc thì có tiếng ve kêu vang lên. Một mảnh trăng cong khuyết treo ở bầu trời đêm, bị một đám mây che khuất hết nửa bên.

Qua Kim Vũ mở thùng xe sau của mình ra, bên trong có một cái rương, toàn là một ít thuốc phòng sẵn. Cô ấy lựa ra một vỉ thuốc viên, chữ trên đó Vu Cửu cũng không nhận biết được bao từ.

"Bữa tối Dụ Văn chưa ăn, rất nhiều thuốc không thể uống khi chưa ăn gì. Đợi lát cô lấy chút đồ ăn đi lên nữa, ăn xong thì hãy uống cái thuốc này."

"À ~ được."

Sau khi nhận lấy thuốc, Qua Kim Vũ vẫn ngồi ở chỗ thùng xe sau kia không xuống, cười khanh khách mà nhìn Vu Cửu. Vu Cửu không rõ ra sao, luôn cảm thấy cô ấy ấp ủ ý xấu: "Làm gì đấy?"

Qua Kim Vũ xuống xe, thoáng duỗi eo lười biếng một cái: "Không có gì, đi thôi."

Cô ấy đi ở phía sau Vu Cửu một bước. Dường như cô ấy có hơi xác định rồi, Vu Cửu là có thích Kỳ Dụ Văn một chút, tuy rằng còn xa mới bằng mức độ Kỳ Dụ Văn thích Vu Cửu.

Có điều đây cũng là một chuyện tốt, việc tốt thường hay gặp trắc trở mà.

Vu Cửu đã cầm mấy món bánh ngọt từ tầng trệt lên lầu, khi đó Kỳ Dụ Văn còn đang tắm rửa chưa ra tới, cô bèn lẳng lặng chờ đó.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau Kỳ Dụ Văn mới đi ra từ phòng tắm với mái tóc ướt. Để ý thấy ánh mắt ghét bỏ của Vu Cửu bèn vội giải thích: "Trong phòng tắm không có máy sấy tóc, chắc là ở cái hộc tủ kia."

Vu Cửu chẳng lục tìm nữa, mở toang cái ngăn tủ kia lấy máy sấy tóc ra đưa cho Kỳ Dụ Văn: "Cô sấy tóc rồi thì lại ăn đồ ăn nữa, thuốc để uống cuối cùng."

"Được."

Kỳ Dụ Văn còn tưởng rằng Vu Cửu sẽ sấy tóc cho cô ấy, hóa ra là cô ấy đã nghĩ nhiều.

Vu Cửu lại ngồi ở bên giường chơi game âm nhạc, sau khi tiếng máy sấy dừng lại mới bớt thì giờ thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn một cái, dặn dò cô ấy ăn gì đó, uống thuốc, sau đó lại đắm chìm vào trong trò chơi.

Sau khi Kỳ Dụ Văn ăn đồ ăn cùng uống thuốc xong hết thì liền đến ngồi bên cạnh Vu Cửu: "Cô không đi tắm rửa sao?"

"Trước khi tôi tới đây thì đã tắm qua, không tắm nữa."

Một ván trò chơi vừa lúc kết thúc, Vu Cửu vừa ngẩng đầu liền đụng phải đầu Kỳ Dụ Văn thò qua tới.

"Úi ——"

Kỳ Dụ Văn tựa về sau, lúc vốn tưởng rằng mình sẽ bị mắng thì Vu Cửu lại vứt điện thoại một bên, đưa tay xoa xoa cái trán của Kỳ Dụ Văn: "Xin lỗi, không đau chứ?"

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, đầu ngón tay Vu Cửu mềm mại, không có một tí chai sần nào, càng là nhẵn mịn trơn láng khi chạm vào trên trán, giống như một viên kẹo bông gòn mềm mại.

Từ khi bắt đầu quen biết thì Kỳ Dụ Văn đã bị Vu Cửu chĩa mũi nhọn vào, đây là lần đầu tiên được Vu Cửu đối xử dịu dàng như vậy, lại có một cảm giác kiểu 'vượt qua thời kỳ nhẫn nhịn đau khổ'. Cô ấy cúi đầu xuống, sợ mình thất thố, liền kéo tay Vu Cửu xuống xoay người đến nằm lên giường, rúc vào trong chăn.

Vu Cửu thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn, hơi nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Cô sờ sờ bụng mình, có hơi đói bụng, bèn đã tắt đèn phòng ngủ thay Kỳ Dụ Văn rồi rời khỏi.

Kỳ Dụ Văn muốn gọi giữ Vu Cửu lại, nhưng lúc này cảm xúc của cô ấy khác với bình thường tí, còn chưa kịp mở miệng thì Vu Cửu đã đi ra ngoài mất rồi.

Cô ấy nằm ngửa ở trên giường với vẻ rầu rĩ, móng tay cào vào khăn trải giường. Đèn trần nhà vừa mới tắt, còn âm ỉ tia sáng sót lại, tiếng KTV dưới lầu truyền tới tai, dường như có người cầm micro đang gọi tên của Vu Cửu......

Kỳ Dụ Văn cười cười khe khẽ, không nghĩ tới chỉ nghe thấy tên Vu Cửu đã có thể khiến cô ấy cười lên.

Thuốc mà vừa nãy Qua Kim Vũ cho Vu Cửu thật ra là thuốc an thần. Lúc này Kỳ Dụ Văn đã buồn ngủ, nhưng trong lòng còn lưu giữ mong đợi, trông chờ rằng liệu chốc nữa Vu Cửu còn trở lại hay không.

Không biết đợi hết bao lâu, khi đôi mắt Kỳ Dụ Văn sắp sửa nhắm lại thì căn phòng được nhẹ nhàng mở ra. Người tới không có bật đèn, chỉ bật đèn pin của di động, còn đã cố ý né ánh đèn khỏi giường.

Vu Cửu nhẹ tay khẽ chân đi vào tới, nào ngờ đâu khi tay sờ đến giường thì thoáng ợ một cái vì no không đúng lúc.

Kỳ Dụ Văn hết nhịn nổi mà đã cười không một tiếng động, sau đó phòng lại chìm vào tối tăm một lần nữa, Vu Cửu vén chăn ra nằm lên giường.

Khoảng cách giữa hai người vẫn là rất xa y như mọi khi. Lúc Kỳ Dụ Văn chuẩn bị giả vờ vô ý dựa sát vào thì Vu Cửu đã chủ động kề qua tới, cái tay hơi lạnh xoa trán Kỳ Dụ Văn. Không biết là cố ý hay là vô tình, ngón út còn cọ cọ ở trên đó rồi mới thu tay về.

"Hớ ~"

Vu Cửu thoáng ngáp một cái, không có kéo giãn khoảng cách nữa, hai người cách nhau ước chừng một nắm tay. Chừng đâu là buồn ngủ rồi, liền rất mau ngủ mất. Mà sau khi Vu Cửu trở lại thì Kỳ Dụ Văn cũng yên lòng xuống, không có cố ý kề sát cô, chỉ lặng lẽ dắt lấy tay Vu Cửu, rồi cũng đã liền ngủ thiếp đi.

Hôm sau, nhà họ Vu.

Hôm nay Lâm Thiên Nguyên lại đi thăm hỏi bà ngoại ông ngoại của cô ấy lần nữa. Lần trước tới đã đánh đố cho bà ngoại, tuy rằng chưa có báo cho biết rõ ràng tên tuổi của Vu Cửu cùng Lăng Thập, nhưng cô ấy tin rằng chắc chắn hai cụ đã điều tra ra tới.

"Bà ngoại, ông ngoại."

Gần đây trạng thái tinh thần của hai cụ rất tốt, tuy rằng được mệnh lệnh rõ ràng của cô cháu ngoại rằng ngăn cấm không cho phép để lộ ra bất cứ manh mối gì. Vì để không làm chậm trễ chuyện này, hai cụ chỉ len lén đi nhìn qua Lăng Thập, lại không có để lại bất cứ vết tích gì bên cạnh Vu Cửu.

Cũng may, Vu Cửu là hoa khôi đại học Bắc Khai rất có tiếng, ảnh chụp của cô trên mạng không thiếu. Mỗi ngày hai cụ nhìn những ảnh chụp đó cũng lại có thể nguôi ngoai nhớ nhung một tí.

"Thiên Nguyên à, tới rồi?"

Lâm Thiên Nguyên cười, hơi gật đầu, tâm trạng không phiền muộn giống như lần trước, lần này cô ấy vui vẻ dạt dào: "Có một tin tốt muốn nói với hai ngài, các ngài có thể đi nhận hai cô cháu ngoại kia rồi. Chẳng qua có một việc, hai ngài vẫn phải giấu một tí, lừa một chút."

Hai cụ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lắng nghe kỹ càng lời của Lâm Thiên Nguyên, sau đó không hẹn mà cùng nhíu mày lại: "Đứa trẻ Dụ Văn kia...... Ta còn tưởng rằng hai đứa thật sự là đang yêu đương, hóa ra là cái tình hình thế này."

Lâm Thiên Nguyên hơi gật đầu, ngẫm nghĩ lựa lời, nói: "Tiểu Cửu cũng là bất đắc dĩ."

Ông cụ Vu chống gậy, tức giận đến mức 'thổi râu trừng mắt': "Nếu ta không để hai đứa nó ở bên nhau, ta không tin Dụ Văn còn thật sự có thể xé rách da mặt (không nể nang) với ta. Trái lại là Lâm Hoa Khôn, dựa vào cái gì mà cháu gái cục cưng của ta phải giả vờ làm con gái cho hắn?"

Lâm Thiên Nguyên cười cười, trấn an hai cụ: "Trong đó rất phức tạp, chẳng đơn giản như hai ngài tưởng tượng đến vậy. Nếu như Dụ Văn còn u mê không tỉnh ngộ, vậy chúng ta đây cũng chỉ có thể làm cứng rắn rồi."

Tuy ông cụ Vu không tình nguyện, nhưng vẫn đã đồng ý. Chung quy thì ông cụ không hiểu cái lợi cái hại trong đó, nhưng ông cụ cũng tin tưởng Lâm Thiên Nguyên cùng Vu Cửu, tất nhiên sẽ phối hợp với cả hai.

Hiện tại trùng hợp đang nghỉ hè, tìm Vu Cửu thì không cần cố sức lựa thời gian, chỉ là Lăng Thập ở trại hè thì hoàn toàn không rút ra được thời gian.

Hai cụ nóng lòng sốt ruột hết mức, chạng vạng ngày đó liền đã đích thân tới cửa tìm Vu Cửu.

Vu Cửu bị đánh cái thoáng trở tay không kịp, thoáng nhìn Lâm Thiên Nguyên. Thấy Lâm Thiên Nguyên cười chớp mắt với mình mới thả lỏng tâm trạng, rồi bày ra hình tượng cũ của mình một cách hết sức thành thạo.

"Chào các cụ."

Nhìn ảnh chụp thì đâu có cảm giác muốn chấn động lớn như thấy được người thật. Hai cụ đã làm chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, nào ngờ đâu vừa thấy được cô cháu ngoại thì nước mắt vẫn dâng lên ra ngoài, trực tiếp bật khóc ở cửa nhà.

Không thể không nói, quá máu chó rồi, nào ngờ nổi được cô vẫn đã bị ngượng ngùng đến độ ngón chân moi móc đất bởi kiểu tình tiết này! Có phải cái màn nhận người thân này đột ngột quá rồi không? Sao Lâm Thiên Nguyên cũng không nói một tiếng? Nhưng ở cuộc trò chuyện giữa cô cùng Lâm Thiên Nguyên lần trước, không phải đã ám chỉ chị ấy bỏ cái màn tréo ngoe rối bời này đi rồi sao?

Cho nên vào lúc này thì nên diễn thế nào so ra mới tốt? Là phải vui vẻ một tí, hay là phải kiềm chế một tẹo?

Hai chị em ngây người hết chốc lát mới từng đứa đến đỡ lấy một người, khóc ngay ở cửa nhà thì quá dọa người rồi.

"Bà ngoại ông ngoại ơi đừng khóc nữa, chúng ta lên xe trước."

"Được được được."

Suy cho cùng thì Vu Cửu cũng là một người xuyên vào sách, không có cảm xúc thật quá nhiều đối với tuyến tình thân. Đối xử tốt với Lăng Thập cùng bố Lăng, cũng là vì bọn họ trông giống y chang y đúc với người thân ở thế giới của cô.

Vô cảm thì vô cảm, nhưng Vu Cửu vẫn rất biết giả vờ, cô cũng có thể hòa nhập vào vai ở hiện trường nhận lại nhau với bà ngoại ông ngoại, cuối cùng xong việc một cách hoàn mỹ.

Lúc trở về vẫn là bọn họ đưa Vu Cửu, lúc đó Kỳ Dụ Văn đã về đến nhà, đang lặng lẽ chờ Vu Cửu trở về, chưa từng nghĩ rằng vừa mở cửa thì liền nhìn thấy vài người ngoài dự kiến.

"Cụ Vu, bà Vu? Sao hai vị......"

Cụ Vu chẳng cho sắc mặt tốt bao nhiêu, không tình nguyện mà trả lời: "Ta đưa cô cháu ngoại của ta trở về."

"Cô cháu ngoại?"

Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Lâm Thiên Nguyên đằng sau hai cụ, chỉ thấy người kia đã đến gần lại Vu Cửu một bước, một sự thật vẫn luôn bị Kỳ Dụ Văn lơ là lập tức bày ở trước mắt cô ấy.

Lâm Thiên Nguyên lại có vài phần giông giống với Vu Cửu......

"Vu Cửu là em gái ruột của chị, cùng cha, cùng mẹ."

Đại não Kỳ Dụ Văn trống hoác một trận, câu nói kia xoay tới vòng lui ở trong đầu mà lại trước sau không thể xử lý tin tức được bởi đại não.

Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu, hy vọng cô có bác bỏ đi lời của Lâm Thiên Nguyên.

Mà Vu Cửu nhìn mặt đất ngây ngẩn, giữa mày có tí nếp uốn, dường như chẳng có tâm tình phản ứng với người khác.

Giữa mày Kỳ Dụ Văn xoắn lại, không rảnh màng tới bất cứ phép tắc gì, dắt lấy cổ tay của Vu Cửu kéo cô vào trong nhà, cổng chính bị cô ấy đóng lại theo đó, đã ngăn chặn những người với cô ấy mà nói là lừa đảo ở bên ngoài.

Vu Cửu nhìn theo bóng dáng Kỳ Dụ Văn, hy vọng cô ấy có thể nói chút gì, lại trù trừ không đợi được phản ứng của người này.

"Kỳ Dụ Văn, cái đó, tôi......"

Vu Cửu muốn phủ nhận, nhưng nhớ tới vừa nãy khi ăn Lâm Thiên Nguyên nói màn chị em này hễ động vào là nổ ngay, hiện giờ đã không thể thu tay lại, nếu không độ tín nhiệm của chị ấy ở chỗ Lâm Hoa Khôn kia sẽ tụt thấp cực lớn. Kế hoạch tính toán mà chị ấy uốn gối khom lưng ở tập đoàn họ Lâm nhiều năm như vậy cũng có thể hủy hoại trong chốc lát.

Cái yêu cầu này là Vu Cửu tự mình nói ra với Lâm Thiên Nguyên, cô không thể qua cầu rút ván, vì ham muốn riêng của mình mà huỷ hoại mất nỗ lực nhiều năm như vậy của người ta.

Kỳ Dụ Văn xoay người lại, trên mặt không có biểu cảm bao nhiêu, hoàn toàn là biểu cảm không có khác biệt bao lớn với thường ngày: "Nói cái gì?"

Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy, đành phải nói: "Không có gì."

Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu cười cười, ngón cái khẽ xoa mu bàn tay của Vu Cửu: "Tôi có việc, đêm nay lại không ngủ ở nơi này rồi."

Kỳ Dụ Văn không cho Vu Cửu bất cứ cơ hội phản ứng gì thì liền mở cửa đi rồi. Bản thân Lâm Thiên Nguyên bị nhốt ngoài cửa miễn tiếp còn chưa đi, Kỳ Dụ Văn chỉ thoáng nhìn họ một cái, sau đó hơi gật đầu lễ phép liền lái xe rời đi.

Cô ấy không thể tin vào một lời một phía của Lâm Thiên Nguyên, cho dù Vu Cửu trông giống với Lâm Thiên Nguyên thì lại thế nào?

Lâm Thiên Nguyên xảo quyệt, Vu Cửu khôn lanh, hai người còn có một đặc điểm chung, chính là chán ghét cô ấy.

Cô ấy hoàn toàn có thể hoài nghi người này đang kết bè lừa cô ấy. Chỉ là vì để Vu Cửu rời khỏi cô ấy mà bọn họ lại có thể gắng sức nhọc lòng như vậy.

Kỳ Dụ Văn lái xe đi hết mấy trăm mét, bỗng nhiên nhớ tới Vu Cửu từng nói tâm trạng không ổn thì không thể lái xe, ký ức về tình cảnh suýt nữa gặp tai nạn xe cộ lần trước đã hằn sâu cho cô ấy, tiếp đó quyết đoán xuống xe ngồi vào ghế sau, gọi điện thoại bảo vệ sĩ lại đây lái xe.

Trợ lý của Kỳ Dụ Văn vừa mới tan làm thì lại đi làm nữa, cậu ta đã thức trắng tra xét tư liệu cả đêm. Mãi đến trời sáng, cậu ta nhìn bản hồ sơ nằm trong tay mà lần lữa không dám giao cho Kỳ Dụ Văn.

Đây tuyệt đối không phải cái bản kết quả điều tra có thể khiến Kỳ Dụ Văn vừa lòng.

Đôi tình nhân Kỳ Dụ Văn cùng Vu Cửu này, nhân viên công ty đều ghiền sống ghiền chết, đều chờ tin tức hai người kết hôn, giờ lại phát hiện hai người là chị em?

Đây là tình yêu càng đậm sâu càng hành hạ dằn vặt nhau máu chó gì.

Buổi trưa, Kỳ Dụ Văn hỏi cậu ta về kết quả điều tra, cậu ta toàn trả lời chưa có tra xong. Mà Kỳ Dụ Văn lại không có tức giận một cách hiếm thấy được, chỉ bảo cậu ta từ từ tra, tra kĩ kĩ, đừng bỏ qua một chút manh mối dấu vết nào để kết quả xuất hiện sai sót.

Buổi tối, Kỳ Dụ Văn về đến nhà giống như bình thường, Vu Cửu đang ôm lấy đầu gối xem TV.

"Tôi về rồi."

Ánh mắt Vu Cửu trốn tránh, vùi mặt vào gối ôm. Vu Cửu chỉ có cái biểu hiện này khi làm sai chuyện hoặc là chột dạ.

Nhưng Kỳ Dụ Văn lại đã hiểu lầm, cô ấy cho rằng Vu Cửu là đang ra vẻ yếu mềm, nói chuyện chia tay với cô ấy bất cứ lúc nào.

Trong nhà yên tĩnh hết hồi lâu, Vu Cửu ngẩng đầu lên liền thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào mình gắt gao, ánh mắt này làm cô sợ hãi: "Kỳ Dụ Văn, cô......"

"Tôi mệt rồi."

Mặt Vu Cửu chợt cứng đờ, trơ mắt nhìn theo Kỳ Dụ Văn đi lên lầu trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, sau nữa là tiếng khóa trái rất nhỏ, đã ngăn cách hết thảy con đường giao lưu.

Ngón tay Vu Cửu tóm vào gối ôm bên cạnh, có thể nói là cô chưa bao giờ nghĩ tới Kỳ Dụ Văn sẽ là cái phản ứng này.

Suýt nữa thì mình muốn nói chân tướng với cô ấy ngay rồi, cô ấy trốn cái gì đây?

Phòng ngủ của Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn mặc áo choàng tắm, đang sấy tóc chậm rì rì, màn hình di động đặt ở trên giường đang sáng lên, giao diện trò chuyện là mấy bản hồ sơ mà trợ lý của cô ấy gửi tới.

Thời gian hồ sơ được gửi tới là một tiếng trước, chỉ có tệp hồ sơ đầu tiên chứa đầy ảnh chụp là được tiếp nhận, tệp điều tra bằng chữ còn lại đều chưa được mở ra.

Hiển nhiên là Kỳ Dụ Văn không phải bức thiết muốn xem lắm. Tóc đã sấy khô rồi, máy sấy còn đang không ngừng thổi trên tóc cô ấy.

Mãi đến khi tóc bị thổi đến mức xù bồng bềnh quá độ rồi, Kỳ Dụ Văn mới tắt máy sấy đi, tiếp theo thì chính là bước dưỡng da phức tạp đến mức xưa nay chưa từng có.

Chờ sau khi cô ấy lề mề xong hết thảy sự tình rồi, thì đã là một tiếng rưỡi sau, rốt cuộc phải đối mặt với mấy tệp tin hồ sơ điều tra kia.

Chiếc lưng luôn luôn thẳng tắp của Kỳ Dụ Văn khom quặp xuống, tay trái cầm di động, xem tài liệu điều tra cặn kẽ......

【 Vu Cập Thanh ly hôn với Lâm Hoa Khôn vào ngày 3 tháng 1 năm 1997; bỏ trốn, quen nhau với Lăng Nhật vào tháng 2; tháng 3 kết hôn; ngày 11 tháng 11, sinh ra Vu Cửu đủ tháng ở bệnh viện huyện. 】

Đoạn này, trợ lý không có đưa ra bất kỳ kết luận gì, nhưng Kỳ Dụ Văn lại hết sức rõ ràng cái này ý nghĩa thế nào.

Là Vu Cập Thanh mang thai đứa con của Lâm Hoa Khôn bỏ trốn, bằng không thì quen nhau với bố Lăng tháng 2, thì không thể nào sinh ra Vu Cửu vào tháng 11......

Kỳ Dụ Văn buông di động xuống, thu cái chân giẫm trên mặt đất đi lên, vùi mặt nơi giữa đầu gối, nước mắt trượt xuôi xuống từ đầu gối dọc theo đùi, khoanh lấy cánh tay đang run rẩy nơi cẳng chân.

"Vì sao...... Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?"

Vu Cửu ở phòng cạnh bên, lòng nóng như lửa đốt, muốn đi gõ cửa phòng Kỳ Dụ Văn.

Hiện tại giống như là đem treo cô ở không trung, dưới người có một thanh kiếm, cách cô trong gang tấc, hơi sơ ý tí thì sẽ bị kiếm đâm vào trái tim.

Không biết rối rắm hết bao lâu, cửa phòng Vu Cửu đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó thì cửa đã bị đẩy ra.

Vu Cửu giương mắt nhìn đến, vành mắt Kỳ Dụ Văn sưng đỏ, hai mắt đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào mặt Vu Cửu. Một bàn tay níu lấy tay nắm cửa, khớp xương bị đốt ngón tay đội lên đến trắng bệch, gân xanh nổi lên từng cọng từng cọng ở mu bàn tay, ngay cả cánh tay cũng có hai sợi gân xanh vòng quanh.

"Cô biết được là khi nào? Có phải cô đã sớm biết rồi hay không?"

Kỳ Dụ Văn vừa mới nhớ lại khi trước Vu Cửu ở chung với Lâm Thiên Nguyên, cùng giọng điệu và dáng vẻ khi Vu Cửu nói Lâm Thiên Nguyên không thể nào thích mình được một cách chém đinh chặt sắt, với lại lời Lâm Thiên Nguyên ẩn ý ám chỉ nói với mình ở trong thang máy hôm qua.

Bây giờ chợt nghĩ thì đấy rõ ràng chính là kiểu cách ở chung của chị em, vì sao cô ấy lại cho rằng Lâm Thiên Nguyên đang theo đuổi Vu Cửu? Cô ấy đã coi người nọ là tình địch lâu như vậy, lại chẳng ngờ tới người nọ không chỉ muốn cướp đi Vu Cửu, còn muốn phá hủy phòng tuyến tâm lý của cô ấy.

"Biết cái gì?"

"Cô với Lâm Thiên Nguyên là chị em......"

Vài giây sau Vu Cửu mới hơi gật đầu nhận ra muộn màng, đến gần Kỳ Dụ Văn từng bước một: "Quả thật tôi biết được từ rất sớm, tôi......"

"Rõ ràng cô đã sớm biết, nhưng lựa chọn nói với tôi vào cái lúc này?"

Kỳ Dụ Văn dùng đầu ngón tay xóa đi nước mắt sắp sửa nhỏ giọt, nghẹn ngào mà nói: "Có phải cô rất sợ không? Sợ tôi nghiêm túc, sợ tôi càng lún càng sâu, sẽ khiến cô càng khó rời khỏi tôi."

"Cho nên giờ cô đem chuyện này nói với tôi, hôm qua còn bảo Lâm Thiên Nguyên tới thăm dò tôi, có phải cô cho rằng tôi biết được những cái này thì tôi liền sẽ thả cô đi hay không?"

Vu Cửu lùi về phía sau một bước, lưng dựa ở tường của phòng vệ sinh cạnh bên, đôi mắt lại không dám nhìn Kỳ Dụ Văn. Đơm đặt ra một lời nói dối lớn như vậy, trong lòng cô rất không dễ chịu. Lúc trước lại không nên bảo Lâm Thiên Nguyên đi sắp đặt chuyện này, hiện tại giật gấu vá vai, không biết nên làm thế nào đây.

"Vu Cửu, cô cho rằng là như vậy sao?"

Không biết từ khi nào, Kỳ Dụ Văn đã đi tới trước mặt Vu Cửu rồi, đôi mắt đỏ bừng ướt át, chóp mũi ửng đỏ, khóe môi run rẩy, nước mắt chảy xuống mất kiểm soát, tất cả đều biểu lộ thống khổ của cô ấy giờ phút này.

Hô hấp của Vu Cửu chợt khựng lại, Kỳ Dụ Văn rất ít khi rơi lệ ở trước mặt cô, mỗi lần khóc đều khó ở đến mức không để ai thấy. Lần này lại thì chẳng có tí ti trốn tránh, khăng khăng muốn để Vu Cửu nhìn thẳng vào thống khổ cùng không cam lòng của Kỳ Dụ Văn giờ phút này.

Màn tréo ngoe chị em này vốn chính là chuyện giả dối, Vu Cửu cảm thấy chột dạ theo tất nhiên. Nhìn lại thêm bộ dáng hiện tại của Kỳ Dụ Văn, trong lòng lại dâng lên nỗi không đành đoạn, muốn nói chân tướng cho cô ấy......

Vu Cửu hơi nuốt nước bọt, tay chống vào vai Kỳ Dụ Văn ngăn không để cô ấy tới gần: "Kỳ Dụ Văn, cô nghe tôi nói, tuy rằng tôi cùng Lâm Thiên Nguyên là chị em, nhưng mà......"

"Nếu cô muốn như vậy, vì sao cô lại không nói với tôi ngay từ đầu?"

Hiện tại cảm xúc của Kỳ Dụ Văn mất khống chế, không nghe vào lời của Vu Cửu. Cô ấy chỉ biết chiếu lệ với bản thân, cô ấy cũng không muốn nghe lời ngụy biện của Vu Cửu một chút nào cả.

Ngón tay cô ấy véo vào vai Vu Cửu, nếu ngay từ đầu cô ấy biết được Vu Cửu là em gái cô ấy, thì không thể nào cô ấy lại có hồi sau với cô.

Vì sao phải khăng khăng chờ tới cái lúc này mới nói cô ấy biết?

Nước mắt Kỳ Dụ Văn mặc sức tung hoành, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất: "Vu Cửu, cô đang chơi tôi sao? Cô cùng Lâm Thiên Nguyên đều đang chơi tôi phải không? Có phải các người không muốn nhìn thấy tôi tốt đẹp hay không?"

Vu Cửu giơ tay nắm lấy cổ tay của Kỳ Dụ Văn. Bả vai bị bóp đến đau nhói, cứ tiếp tục như vậy thì bả vai phải phế mất. Nhưng sức lực của cô quá nhỏ, cô hoàn toàn không cách nào lay động cánh tay này, chỉ có thể dỗ dành cô ấy một cách bất lực: "Kỳ Dụ Văn, cô bình tĩnh trước một chút."

"Tôi không thể bình tĩnh! Vu Cửu, cô chán ghét tôi đi nữa thì cũng không thể chơi tôi như vậy, vì sao cô khăng khăng phải nói tôi hay vào cái lúc này?"

Kỳ Dụ Văn khóc đến mức không đè nén được, bỗng nhiên hai chân chợt nhũn ra, quỳ ở trước mặt Vu Cửu. Vu Cửu thoáng giật nảy, vội ngồi xổm xuống định đỡ cô ấy dậy: "Kỳ Dụ Văn, cho dù đây là thật thì chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống mà...... Thế nào? Tình cảm của cô đối tôi không đủ để khiến cô bước qua thế tục sao? Vậy ngày nào cô cũng nói lời yêu yêu yêu với tôi, chỉ thế thôi?"

Kỳ Dụ Văn bám vào cánh tay Vu Cửu, đại não thoáng cái thả trống trơn.

Vu Cửu ôm lấy Kỳ Dụ Văn, nhẹ giọng dỗ cô ấy: "Cô muốn đối xử với tôi như kiểu Lâm Thiên Song ấy sao?"

Có lẽ điều này là sắp đặt tốt nhất rồi, sẽ không làm Lâm Thiên Nguyên mất đi tín nhiệm ở chỗ Lâm Hoa Khôn đó, cũng sẽ không làm Kỳ Dụ Văn đau lòng. Sao cô không nghĩ ra cái biện pháp này sớm tí, làm Kỳ Dụ Văn ở chỗ này khóc lâu như vậy.

Nhưng cô cũng không thể nói thẳng cho Kỳ Dụ Văn biết rằng mình không phải con cái nhà họ Lâm, đối mặt vô chuyện của cô thì Kỳ Dụ Văn rất dễ xúc động, sợ cô ấy lộ ra sơ hở gì ở nhà họ Lâm bên kia.

Kỳ Dụ Văn cũng giơ tay rồi ôm lấy Vu Cửu, giống như đã ôm lấy kho báu duy nhất của cô ấy, sợ bản thân không bảo vệ được, càng sợ bị người khác cướp đi.

"Không phải, cô không phải Lâm Thiên Song."

Lời của Vu Cửu đã thức tỉnh Kỳ Dụ Văn. Cho dù Vu Cửu là con cái nhà họ Lâm thì cũng không có quan hệ huyết thống, vì sao phải để ý? Chỉ là chửi rủa của thế tục sao? Cô ấy hoàn toàn có thể chấp nhận, điều duy nhất cô ấy sợ là Vu Cửu rời bỏ mình.

Thân thể mệt nhọc dạo gần đây cùng tình trạng cơ thể ngày càng sa sút không chống đỡ được sự lên xuống tinh thần lớn lao này. Não Kỳ Dụ Văn lập tức thiếu oxy, cánh tay theo đó tuột ra, thân thể nghiêng về trước, dựa thẳng tắp vào trên người Vu Cửu.

Vu Cửu bị va chạm đến mức dựa vào trên tường, tiếng nức nở của Kỳ Dụ Văn đột nhiên ngừng bặt làm trái tim cô trĩu xuống một cái dữ dội.



Tác giả có lời muốn nói: Thật máu chó, chịu không nổi nữa.

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play