Cãi lộn với Kỳ Dụ Văn xong rồi, Vu Cửu đương đầu với bản mặt đen thui và đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Dụ Văn rồi rời đi. Lúc đi thang máy, bỗng nhiên Vu Cửu đã nhớ tới một người.
—— 'Ánh trăng sáng' - Lâm Thiên Song.
Mình cũng đã đeo lên lưng danh hiệu bạn gái của Kỳ Dụ Văn rồi, người này cũng phải nên quay về để gây chuyện chứ nhỉ? 'Ánh trăng sáng' vai phản diện có thể tích cực tận tâm một chút hay không.
Mới vừa đi ra ngoài tập đoàn họ Kỳ, thì Vu Cửu liền trông thấy Lâm Thiên Nguyên ở trong xe chờ cô.
Lâm Thiên Nguyên nhìn thấy Vu Cửu liền đã cười, vẫy vẫy tay ra hiệu với cô, tiếng nói ôn hòa đến mức như làn suối trong vắt nơi khe núi: "Tiểu Cửu, tới đây."
Vu Cửu thoáng cười xán lạn, mở cửa xe ra ngồi vào đến hết sức tự nhiên.
"Cô ấy có làm khó dễ cô hay không?"
Lâm Thiên Nguyên luôn cảm thấy thật có lỗi với Vu Cửu, làm chị ruột mà lại không thể cứu vớt cô trong nước sôi lửa bỏng. Hiện giờ còn phải duy trì quan hệ chị em ngoài mặt với Kỳ Dụ Văn, không thể công khai đi đoạt lấy Vu Cửu, thậm chí ngay cả can thiệp cũng phải suy xét nhiều lần.
Vu Cửu hơi lắc đầu, khuỷu tay tì ở trên cửa sổ xe, hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, khi nào em gái cô về nước?"
Lâm Thiên Nguyên hơi kinh ngạc không ít, không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Vu Cửu thế mà là cái này, cái tên Lâm Thiên Song này nói ra từ trong miệng Vu Cửu làm cho cô ấy khiếp sợ y vậy.
"Không biết, mẹ em ấy không muốn em ấy trở về."
Nơi này không cho phép dừng đậu xe thời gian dài, Lâm Thiên Nguyên đã liền lái xe rời đi.
"Mẹ em ấy hình như biết quan hệ giữa Lâm Thiên Song và Kỳ Dụ Văn, không muốn cả hai lại sai lầm tiếp nữa, liền đã đưa em ấy ra nước ngoài."
Lâm Thiên Nguyên dừng một chút, vẫn đã hỏi ra nỗi nghi hoặc của mình: "Cô mà lại cũng biết quan hệ của hai người bọn họ à."
Kỳ Dụ Văn, cái đồ quái gở ngoài lạnh trong nóng này, không phải vẫn luôn che giấu không cho phép nói sao?
"Cái này nói ra thì rất dài."
Vu Cửu thoáng nhéo sống mũi của mình. Tuy rằng bản thân không cần phối hợp với Kỳ Dụ Văn diễn kịch, nhưng đội cái danh hiệu này cũng rất khó chịu: "Tôi hy vọng cô ấy về nước giải cứu tôi, tôi sắp chịu không nổi rồi."
Lâm Thiên Nguyên cảm thấy Vu Cửu thật là đáng yêu, quả nhiên cũng không giống với mấy cô gái xinh đẹp lả lơi rẻ tiền thông thường một chút nào, cười nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể sắp xếp cho em ấy về nước, chỉ là cô có tính toán kế hoạch gì thì phải nói với tôi."
"Rất đơn giản á, chính là kết duyên hai người bọn họ."
Vu Cửu nói xong thì cảm thấy hơi không đúng lắm, thoáng ngó Lâm Thiên Nguyên một cái: "Liệu cô có không tán thành se duyên hai bọn họ hay không?"
Chung quy thì con gái của mẹ kế mà câu dính được Kỳ Dụ Văn, vậy chắc chắn thân phận địa vị là như diều gặp gió, trực tiếp dồn ép Lâm Thiên Nguyên rồi.
"Không có gì không tiện tán thành. Nếu có thể giúp được cô, chút chuyện này không tính là gì."
Vu Cửu mím môi, không biết nên trả lời câu nói 'có sức nặng không nhẹ' (không đơn giản) này của Lâm Thiên Nguyên như thế nào.
Trong xe lặng im hết thật lâu, mãi đến khi chiếc xe tới được cửa tiệm ăn, hai người xuống xe đi vào phòng bao của tiệm, mới phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này.
Lâm Thiên Nguyên thình lình bắt lấy cổ tay Vu Cửu, mang theo sự mong đợi ngầm trong mắt: "Cô chưa từng nghĩ qua, vì sao tôi sẽ thân thiết với cô như vậy sao?"
Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy, nghiêng đầu cười nói: "Tôi có thể đoán được đại khái."
Lúc này, đến lượt Lâm Thiên Nguyên thoáng ngẩn người, đôi mắt chua xót dần dần nhòe ra ánh nước. Vu Cửu nói như vậy, chắc là thật sự biết được, suy cho cùng thì mặt mày của mình vẫn có chút tương tự với mẹ. Cô thông minh như vậy, đoán được thì cũng không kỳ quái.
"Được, em biết thì tốt, đừng cho rằng tôi có dụng ý xấu xa là được."
Lâm Thiên Nguyên buông cổ tay Vu Cửu ra, bước nhanh đi về phía trước, lặng lẽ lau đi lệ nơi khóe mắt mình.
Hai người ngồi xuống, Vu Cửu quan sát thấy cảm xúc của Lâm Thiên Nguyên đã khôi phục về bình thường, bèn bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: "Hiện tại ấy, tôi vẫn hy vọng ánh trăng...... Không phải, Lâm Thiên Song có thể trở về sớm một chút, trở về càng muộn thì......"
Vu Cửu hơi nhướng mày, nói như thật: "Càng hỏng bét!"
Lâm Thiên Nguyên cúi đầu tráng nước ấm cho đũa muỗng của mình cùng Vu Cửu, động tác tao nhã trí thức, để lộ ra phong thái cô chủ quý phái hết mực: "Được, tôi nghĩ cách để em ấy trở về. Nếu cuối cùng thật sự không được, thì em có thể về nhà họ Vu nhận tổ quy tông, nhà họ Lâm chúng tôi cũng mắc nợ nhà họ Vu, đến lúc đó hai gia tộc lớn cùng bảo vệ em."
"Nhà họ Vu?"
Vu Cửu kinh ngạc, không phải nhà họ Lâm sao? Sao lại nhảy ra một nhà họ Vu, cái mối quan hệ hỗn loạn giữa các nhà giàu sang quyền thế này cũng quá cổ lỗ rồi.
Lâm Thiên Nguyên cũng thoáng ngây người một chút, mới nhớ tới Vu Cửu đích thực chưa có cách thức biết được những cái này. Đẩy dụng cụ ăn về trước mặt Vu Cửu, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ em là cô cả của nhà họ Vu, lúc trước bố tôi ngoại tình với mẹ của Lâm Thiên Song, nên hai người liền đã ly hôn. Chỉ là không ngờ rằng bố tôi trở mặt, muốn cưỡng ép kết hôn lại, mẹ em đã chạy đi trong tình hình một thân một mình. Cuối cùng thì như em biết, đã cùng với cha em mà sinh ra em và tiểu Thập."
Vu Cửu cắn vào khớp đốt ngón tay mình, nói như vậy thì cô là con gái của bố Lăng, cũng không phải con gái nhà họ Lâm. Vậy cô và Kỳ Dụ Văn còn làm chị em như thế nào? Màn tréo ngoe 'Người có tình trong thiên hạ thành chị em' còn làm sao đây?
Lúc này, Lâm Thiên Nguyên thoáng gọi Vu Cửu một tiếng, đã mang lên một tí xảo quyệt hiếm thấy lên mặt: "Còn có một biện pháp. Có thể khiến bố tôi tưởng rằng em là con gái bà ấy (với bố Lâm Thiên Nguyên). Chỉ nhìn diện mạo của em thôi thì có thể làm người ta hiểu lầm rằng em chính là 'viên ngọc thất lạc' của nhà họ Lâm rất dễ dàng. Những tài liệu năm đó, bao gồm chuyện em sinh non, đã bị tôi tiêu hủy hoặc là chỉnh sửa rồi. Dựa vào cái miệng này của tôi và gương mặt ấy của em, 'giấu trời qua biển' (lừa dối giấu giếm) hoàn toàn không thành vấn đề."
Vu Cửu: "......"
Hóa ra màn tréo ngoe chị em là do Lâm Thiên Nguyên làm ra. Tuy rằng là giả, nhưng dù thế nào thì cũng là chị em "giả".
Vài phút ngắn ngủi, tâm trạng Vu Cửu đã trải qua thay đổi chóng mặt, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lâm Thiên Nguyên mím môi cười cười, bèn bảo người phục vụ vào để gọi món, sau khi gọi cho mình xong thì mới gọi Vu Cửu hoàn hồn.
"Tiểu Cửu, gọi món đi."
"À, ờ ờ."
Vu Cửu nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, thoáng nhìn lướt qua tuỳ tiện, rồi gọi mấy loại đồ ăn.
Người phục vụ rời đi rồi, Vu Cửu đỡ lấy cằm mình: "Có điều phương pháp này, không đến mức không thể khác được thì vẫn là đừng dùng đi. Việc quan trọng nhất lúc này vẫn là để Lâm Thiên Song trở về sớm một chút. Em cũng không tin, hàng chính gốc làm không lại hàng thay thế này như em!"
"Em không phải là hàng thay thế, đừng nói kiểu lời này, Lâm Thiên Song còn nhỏ hơn một tháng so với em."
Vu Cửu là em gái cùng một mẹ với cô ấy, đương nhiên không thích cô nói kiểu lời hạ thấp bản thân đó, cho dù Vu Cửu cũng không có cái ý này.
"Cô ta thế mà nhỏ hơn em?"
Lúc trước, Vu Cửu còn bởi vì chuyện mình trông giống Lâm Thiên Song mà có chút canh cánh trong lòng, hóa ra là Lâm Thiên Song phỏng theo diện mạo của cô.
Tâm lý cân bằng rồi.
Bữa cơm ấm áp hài hòa ăn đến một nửa thì cửa phòng bị gõ vang, tiếp theo sau, một người không ngờ đến mà lại trong hợp lý đúng lẽ tiến vào.
Kỳ Dụ Văn vịn tay trên ghế của Vu Cửu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Nguyên, lại đang nói chuyện với Vu Cửu: "Nên trở về rồi."
Vu Cửu: "......"
Lâm Thiên Nguyên buông đũa xuống, trên mặt là sự ôn hòa trộn lẫn không hài lòng: "Chị ăn một bữa cơm với tiểu Cửu cũng không được sao?"
Kỳ Dụ Văn tựa như cười mà như không cười, ngón tay cọ xát qua lại ở đầu mút chiếc ghế đang ngồi: "Chị Thiên Nguyên, ý em không phải thế này, chỉ là thời gian quả thật muộn rồi. Cô ấy tuổi còn nhỏ, không thể ở bên ngoài quá lâu."
Lúc trước đã coi thường Lâm Thiên Nguyên, mới để Vu Cửu suýt chút nữa kiếm đủ một trăm vạn ở công ty Lâm Thiên Nguyên. Sau khi học được bài học, sao Kỳ Dụ Văn còn có thể để Vu Cửu đi lại quá thân thiết cùng Lâm Thiên Nguyên.
Vu Cửu hơi nhìn thời gian, khinh thường mà nói: "Hiện tại mới 7 giờ hơn, trễ đâu ra? Cô là đang xài thời gian quốc tế sao?"
Kỳ Dụ Văn cúi đầu nhìn Vu Cửu, bất mãn người này phá đám mình, sau đó cổ tay trần của Vu Cửu đã thu hút sự chú ý của Kỳ Dụ Văn: "Đồng hồ tôi tặng cô đâu?"
"Hình tượng của tôi ở trường học là sinh viên nghèo, gian khổ phấn đấu, mang đồng hồ đắt như vậy hợp lý sao?"
Nếu người gây mất hứng cũng đã tới rồi, Vu Cửu cũng không thể ở lại lâu được, kẻo Lâm Thiên Nguyên cùng Kỳ Dụ Văn 'thần tiên đánh nhau', liên lụy đến cô.
"Chị Thiên Nguyên, vậy em đi trước đây, bữa này để em thanh toán là được, à không, nghiêm khắc mà nói thì là cái người chết kế bên em đây trả."
Lâm Thiên Nguyên cũng biết bữa cơm đêm nay dừng ở đây rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Vu Cửu, giúp cô sửa sang lại cổ áo sơ mi một cách thân thiết: "Được, vậy thì tôi cứ nhận lấy ý tốt của em, lần sau gặp lại."
Vu Cửu rất hưởng thụ dáng vẻ dịu dàng của Lâm Thiên Nguyên, cho dù là vào buổi tối cũng cười đến mức xán lạn kiểu như ánh mặt trời: "Vậy tạm biệt."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn, bản mặt quạo xuống trong nháy mắt: "Đi coi!"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Lâm Thiên Nguyên không nhịn được thoáng bật cười, tiếng cười không lớn nhưng truyền vào tai Kỳ Dụ Văn một cách rõ ràng.
Kỳ Dụ Văn đã hoàn toàn đen mặt, chỉ có thể đi theo sau Vu Cửu rời khỏi.
Lúc thanh toán, Vu Cửu lấy thẻ Kỳ Dụ Văn cho để trả, sau đó quơ quơ ở trước mặt cô ấy: "Lấy tiền của cô mời người cô không thích ăn uống, loại cảm giác này thật tuyệt."
Kỳ Dụ Văn túm tay Vu Cửu xuống, kéo cô rời đi, mang giày cao gót đi nhanh như bay. Vu Cửu, cái người mang giày vải bạt cũng suýt chút nữa không đuổi theo kịp.
"Suốt ngày cô không chọc tức tôi thì khó chịu à, mỗi lần cô ngang ngược ở trước mặt tôi, có mấy lần tôi thật sự từng tính toán với cô?"
"Vậy cô phải cẩn thận chút, đừng 'tăng sản tuyến vú' (triệu chứng tức ngực, thường xuất hiện trước và sau kỳ kinh)."
"......"
Kỳ Dụ Văn mím chặt môi, sau khi tìm được xe mình, mở cửa xe để Vu Cửu vào trong xong, bản thân thì vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, cũng không nói một câu trực tiếp lăn bánh bắn vọt đi.
Vu Cửu đã quên thắt đai an toàn, mà Kỳ Dụ Văn cũng chẳng chú ý tới, vì tăng tốc độ quá cao nên thân thể dội ra sau, bèn vỗ vào mặt bên của ghế ngồi một cách hoảng hốt: "Đợi đã đợi đã đai an toàn của tôi......"
Kỳ Dụ Văn dốc lòng đạp gấp phanh xe lại, đầu Vu Cửu đập vào phía trước "cốp" một tiếng.
"A ——"
Vu Cửu ôm lấy đầu mình, cất lên tiếng đau đớn.
Kỳ Dụ Văn vội dừng xe bên đường, cởi bỏ đai an toàn của mình ra, bật hết đèn bên trong xe lên, sau đó xoay đầu Vu Cửu qua, thoáng nhìn với vẻ lo lắng: "Thế nào? Đau không? Sao không thắt đai an toàn?"
Vu Cửu cau mày đẩy Kỳ Dụ Văn ra, đầu choáng váng xây xẩm do bị đụng, tay phải sờ soạng ở trên trần xe hồi lâu mới vặn được gương phía trên xuống. Cô thoáng nhìn nhìn kỹ lưỡng, quả nhiên, hơi đen một chút rồi.
"Kỳ Dụ Văn!"
Vu Cửu thoáng xoay người, đi véo cổ Kỳ Dụ Văn: "Cô cái đồ xúi quẩy!"
Bởi vì kích động quá mức cùng bực tức, Vu Cửu bất giác trượt khỏi tay vịn trung tâm, ai ngờ mũi chân vấp phải ghế, bỗng dưng cả người đã ngồi vào đến trên đùi Kỳ Dụ Văn.
Trong đầu Kỳ Dụ Văn thoáng trống trơn, sợ đầu Vu Cửu lại đụng vào cửa sổ xe phía trước, bèn lập tức ôm lấy eo Vu Cửu, cố định cô ở trong lòng mình. Trong nháy mắt, một làn hương thơm thuộc về Vu Cửu bao quanh khắp người.
Quen biết Vu Cửu lâu như vậy, Kỳ Dụ Văn còn chưa từng ôm Vu Cửu như vậy, nhưng cô ấy từng nếm mùi đau khổ, cũng không dám càn rỡ quá, cái tay ôm lấy Vu Cửu kiềm giữ thành chiếc tay ga-lăng.
Vu Cửu ngẩn người, sao mình ngồi trên đùi Kỳ Dụ Văn rồi?
Vu Cửu thẹn quá hóa giận, thoáng véo đùi Kỳ Dụ Văn một phen, chỉnh ngửa ghế ra, đè Kỳ Dụ Văn ở dưới người, nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy nâng đến cạnh bên đầu, từ trên cao nhìn xuống, nói với vẻ thật hung ác: "Xin lỗi mau!"
Vết thương nơi cổ tay Kỳ Dụ Văn còn chưa lành, bị siết lấy như vậy thì dường như có máu chảy ra thấp thoáng. Người cô ấy vốn là sợ đau, viền mắt bất giác đã ươn ướt.
Cửa sổ xe chưa đóng lại, bên cạnh có một đôi tình nhân đi ngang qua, nữ sinh trong cặp đôi đó thoáng kêu một tiếng kỳ quái: "Í da! Sao 'mần trên xe' ở chỗ này còn không đóng cửa sổ, không biết xấu hổ mà!"
Chàng trai bên cạnh cũng thoáng nhìn vô phía trong xe, lập tức đã đối diện tầm mắt với Kỳ Dụ Văn, người bị Vu Cửu đè ở dưới mình, tóc tai hỗn độn viền mắt ửng đỏ.
Vãi lúa!
Cô Vu quả nhiên không phải người bình thường, ở trên đường cái cũng có thể đè sếp Kỳ ở dưới người mà mần tới mần lui.
Tội sếp Kỳ rồi.
Kỳ Dụ Văn nháy mắt đã đỏ mặt, con ngươi chấn động điên cuồng.
Sao trợ lý của mình lại ở chỗ này?
Trợ lý bị dọa đến đứng khựng chốc lát, sau đó lập tức dắt theo bạn gái chạy mất, 'không hợp phép tắc chớ có nhìn', bằng không ngày mai có thể sẽ bởi vì cái chân nào đó bước vào công ty trước mà bị đuổi cổ, thậm chí bị giết bịt miệng.
Cuối cùng Vu Cửu đã phản ứng lại kịp, giống một con cá ướp muối mắc cạn, phành phạch phành phạch ngồi trở lại vào chỗ của mình.
Mất hết mặt mũi rồi, thế mà xui xẻo sao bị chính trợ lý Kỳ Dụ Văn nhìn thấy được, còn là cái kiểu tư thế mờ ám này!
Kỳ Dụ Văn mím môi, chỉnh ghế về lại, nhẹ nhàng xoa xoa mặt trên vết thương của mình, lại chùi chùi nước mắt của mình, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.
Vu Cửu bắt được động tác Kỳ Dụ Văn qua khóe mắt ngay lập tức, đột nhiên vươn tay qua, đã dọa đến Kỳ Dụ Văn: "Cô muốn làm gì?"
Vu Cửu thoáng thở dài thật sâu, thầm nghĩ lần này không thể mềm lòng, bằng không thì Kỳ Dụ Văn liền tìm được phương pháp trị được mình rồi. Sau đó thì đã mở khóa cửa xe ra, người ở bên trong xe liền biến mất thật nhanh.
Chơi không được còn trốn không nổi sao?
"Vu Cửu?"
Kỳ Dụ Văn sửng sốt trong chốc lát, vội đẩy cửa xe ra bắt kịp Vu Cửu. Lúc này một chiếc xe quen thuộc dừng lại ven đường, Vu Cửu đã lên chiếc xe kia không chút do dự.
"Lâm Thiên Nguyên?"
Kỳ Dụ Văn trở lại trên xe mình, đuổi theo chiếc xe kia.
Lâm Thiên Nguyên không nghĩ tới trên đường mình về nhà còn có thể gặp phải cảnh tượng Vu Cửu cãi nhau với Kỳ Dụ Văn, càng không nghĩ tới khi mình mới vừa bắt đầu dừng xe lại định hỏi tình hình, thì Vu Cửu đã quyết đoán lên xe cô ấy.
"Đầu em bị sao vậy?"
Lâm Thiên Nguyên là chị ruột, hết sức mẫn cảm đối với thân thể tóc tai da dẻ Vu Cửu, nhìn một cái liền thấy một chỗ bị thương trên trán cô.
"Đã đụng phải......"
Vu Cửu lơ đãng nhìn đến kính chiếu hậu, xe Kỳ Dụ Văn đang đuổi theo phía sau họ gắt gao: "Ừm?"
Lâm Thiên Nguyên hơi nghiêng đầu, vững vàng bình tĩnh mà nói với Vu Cửu: "Thắt chặt đai an toàn chưa?"
Vu Cửu thoáng kiểm tra đai an toàn một chút: "Thắt ổn rồi."
Lâm Thiên Nguyên cười cười vẻ cưng chiều: "Được."
Tốc độ xe nhanh hơn rõ rệt, Kỳ Dụ Văn ở xe phía sau không cam lòng yếu thế, đuổi theo không rời. Vu Cửu từ trước đến nay là một "thục nữ" quy quy củ củ lái xe, nào đâu gặp qua trường hợp to bự này.
Vu Cửu bắt lấy khe rãnh cửa xe, đây chẳng lẽ chính là màn đua xe trong truyện chủ tịch sếp tổng sao? Nhưng mà cô vừa mới ăn uống xong, nếu đua xe như vậy......
Cô nghĩ sẽ nôn mất!
Cốt truyện ngầu như vậy, sao mình thì lại phế thế này!
Một tay Vu Cửu che lại cái trán đau đớn, một cái tay khác bịt lấy miệng mình, để tránh chút nữa nôn thẳng ra.
Xe sắp tới thì đột nhiên rẽ ngoặt một cái, Vu Cửu trợn to đôi mắt, không đợi mình ngăn cản, xe Lâm Thiên Nguyên trượt dài vào một cái cua.
Vu Cửu vỗ vào cửa xe, vội vàng nói: "Đợi đã đợi đã! Dừng xe dừng xe!"
Lâm Thiên Nguyên nghe thấy được thì lập tức giảm tốc độ, xe mới vừa dừng ổn, Vu Cửu liền nghiêng ngả va vấp đi xuống xe, đỡ cột điện bên đường rồi bắt đầu nôn.
Vu Cửu tự kỉ rồi, mình cũng quá phế đi! Lâm Thiên Nguyên cùng Kỳ Dụ Văn sống ở trong truyện sếp tổng chủ tịch ngầu lòi, mình thì sống ở truyện thanh xuân mà nôn mửa với làm gánh nặng!
Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy!
Lâm Thiên Nguyên khẽ vỗ lưng Vu Cửu, lại về trong xe mình, cầm lấy một chai nước khoáng đưa cho cô, day dứt cùng đau lòng sắp sửa bao vây cô ấy: "Xin lỗi, đều là chị không tốt, tiểu Cửu, dẫn em đi bệnh viện xem thử nhé, được không?"
"Cảm ơn, bệnh viện thì không đi đâu, chỉ là em chóng mặt vì đua xe mà thôi."
Vu Cửu hơi súc miệng, vẫn đắm chìm trong việc bản thân quá yếu kém.
Lúc này Kỳ Dụ Văn cũng lại đây rồi, cầm qua đến một bịch khăn giấy, có vẻ muốn tranh đua với Lâm Thiên Nguyên. Sếp tổng có bệnh sạch sẽ kia thế mà muốn đích thân lau miệng cho Vu Cửu: "Đi bệnh viện coi thử trước."
"Bây giờ tôi muốn về nhà ngủ, tôi chịu hết nổi rồi."
Vu Cửu tránh né tay của Kỳ Dụ Văn, rút một tờ khăn giấy từ trong tay cô ấy thoáng lau miệng mình: "Được rồi, về nhà về nhà, hôm nay đã mệt mỏi, thể lực của tôi sắp vắt kiệt rồi."
Cơ thể Vu Cửu khó chịu vô cùng, lập tức đi về hướng xe Lâm Thiên Nguyên, chỉ là tới được nửa đường thì đã bị Kỳ Dụ Văn từ phía sau đuổi theo tới kéo lấy tay.
"Chị Thiên Nguyên, em dẫn cô ấy trở về nghỉ ngơi trước."
Lâm Thiên Nguyên hơi nhíu mày, thấy Vu Cửu cũng chẳng có giãy giụa, bèn không nói gì nữa: "Được, chăm sóc em ấy cho tốt, lần sau chị nhìn thấy em ấy bị thương nữa, thì cho dù là chị, cũng sẽ không khách khí với em đấy."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn cô ấy thật sâu sắc: "Người của em, không cần chị Thiên Nguyên bận tâm đâu."
Lâm Thiên Nguyên giống như mọi khi, mỉm nụ cười nhàn nhạt, nhìn vào đôi mắt Kỳ Dụ Văn: "Hiện tại là người của em, không có nghĩa cả đời đều là thế. Em không quý trọng thì tất nhiên có người muốn quý trọng."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn nhếch lên hơi hơi, tay để bên cạnh người đan tay vào cùng Vu Cửu, không biết có phải muốn chọc tức Lâm Thiên Nguyên hay không, nói: "Cả đời đều thế."
Vu Cửu choáng váng mơ hồ, chẳng nghe thấy cuộc đối thoại đáng gờm vừa rồi của Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Nguyên, khi tỉnh hồn lại thì đã bị Kỳ Dụ Văn dắt về trong xe rồi.
"Chị Thiên Nguyên đâu?"
Vu Cửu thoáng nhìn ngoài cửa sổ, đã không nhìn thấy xe Lâm Thiên Nguyên nữa.
"Chị ấy trở về rồi."
Kỳ Dụ Văn cẩn thận thắt đai an toàn cho cô xong mới khởi động xe, suốt một đường đều lái rất ổn định.
"Trán của cô còn đau hay không."
Vu Cửu thoáng xua tay, còn đang uống chai nước mà Lâm Thiên Nguyên cho, thoáng ngó cổ tay Kỳ Dụ Văn một cái, tiếng nói hơi yếu ớt: "Cổ tay của cô...... thôi, chúng ta huề nhau, về sau tôi cũng không trông cho cô ngủ nữa."
Kỳ Dụ Văn không đồng ý, không phủ nhận: "Tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút trước."
Kỳ Dụ Văn không cho Vu Cửu cơ hội để nói, đã đi đến một giao lộ chữ chi (Z) hướng đến bệnh viện. Vu Cửu suy nghĩ, làm kiểm tra cũng tốt, lỡ như đến khi thật sự có chuyện thì đi tìm ai nói lý lẽ.
Qua Kim Vũ lại tiếp đãi vị khách quen Vu Cửu đây một lần nữa: "Ui, hôm nay là đầu bị thương rồi à, nào nào nào, trực tiếp sắp xếp CT đi."
"Cậu có thể nghiêm túc một chút hay không?"
Vu Cửu nói với Kỳ Dụ Văn: "Tôi đi chụp hình, cô ở lại đây xử lý tay cô một chút, vừa nãy tôi...... siết có hơi dùng sức."
Sự quan tâm thình lình xuất hiện của Vu Cửu làm trong lòng Kỳ Dụ Văn dễ chịu rất nhiều, khóe miệng giương lên nét cười nhàn nhạt, nhưng người quen thuộc với cô ấy đều biết, lúc này thì Kỳ Dụ Văn vui vẻ cực độ: "Không sao, tôi không có bị gì đáng lo."
Qua Kim Vũ che miệng thoáng cười thành tiếng, Kỳ Dụ Văn thoáng lướt mắt nhìn cô ấy một cái vẻ lạnh lùng: "Buồn cười lắm sao?"
"Là rất buồn cười."
"......"
Kỳ Dụ Văn không muốn phản ứng với cô ấy, bèn cùng với y tá đi theo Vu Cửu rồi.
Qua Kim Vũ cầm đuôi bút, chọc vào giữa mày của mình: "Rõ ràng nhiều người thích cậu ấy như vậy, nhất quyết phải làm trao đổi đổi chác như vậy, đừng bảo Dụ Văn là M thật chứ? Với cái cô Vu Cửu - S này vẫn rất xứng."
Kiểu tương thích này xứng đến kỳ lạ.
Không lâu sau đó, Vu Cửu đã mang theo (kết quả) CT trở lại, Qua Kim Vũ nhìn thoáng, nói: "Cũng không có bất cứ chuyện gì, xem ra chỉ là bị thương bên ngoài đơn giản."
Tuy Kỳ Dụ Văn xem không hiểu phim chụp, nhưng vẫn cầm lấy tấm phim thoáng xem như thật: "Cậu xác định không có việc gì?"
"Chuyện khác cậu có thể không tin tớ, nhưng về y thuật, thì cậu không thể nghi ngờ."
Qua Kim Vũ đi đến bên cạnh Vu Cửu, nửa ngồi xổm xuống, vén tóc mái trên trán cô lên, nhìn nhìn: "Đây là đã đụng vào đâu?"
Vu Cửu thoáng đảo tít mắt thẳng thừng, khều chân về sau đá đến Kỳ Dụ Văn một cái, nói với giọng điệu thật chối tai: "Cô hỏi cái người chết phía sau tôi kia á!"
Kỳ Dụ Văn cau mày lùi về sau một bước, vừa nhấc mắt thì va vào trong ánh mắt săm soi của Qua Kim Vũ.
"Dụ Văn, đừng bảo là cậu thật sự có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy?"
Kỳ Dụ Văn thoáng phủi quần của mình. Cô ấy còn hoài nghi liệu Vu Cửu, cái người S không biết thiệt hay giả này có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không, cũng không biết người lấy cưa điện, còng cô ấy lại, đè ở dưới người mà nắn vuốt miệng vết thương bắt nạt cô ấy là ai.
"Tớ không có, vừa rồi lái xe hơi nhanh, đai an toàn của Vu Cửu chưa thắt kỹ, đã đụng vào phía trước."
Tay Kỳ Dụ Văn từ trên vai Vu Cửu duỗi qua đến, đẩy Qua Kim Vũ vẫn còn đang mãi sờ cái trán của Vu Cửu ra một cách nhanh, chuẩn và dữ dằn: "Không phải nói không có việc gì sao? Kê thuốc đi."
Qua Kim Vũ đứng thẳng dậy, giơ đôi tay lên: "Được được được, ngươi phụ nữ của cậu, không chạm vào được không chạm vào được."
Vu Cửu mở miệng, nói sửa lại cho đúng: "Tôi không phải người phụ nữ của cô ta, đừng hủy hoại danh dự của tôi."
Kỳ Dụ Văn cùng Qua Kim Vũ nhìn về phía cô cùng một lúc, người trước thì vẻ mặt đã quen, nhưng loáng thoáng mang theo ấm ức; người sau chớp chớp mắt, lại thương hại mà thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn: "......"
Qua Kim Vũ lắc đầu, ngồi vào chỗ của mình lên đơn thuốc. Đây chỉ là bị thương nhỏ, hoàn toàn không cần kê đơn, cô ấy bèn kê một ít thuốc bổ thân thể chỉ rồi để cho Kỳ Dụ Văn mang đi.
Mắc công Kỳ Dụ Văn nói cô ấy qua loa.
Đến hành lang bệnh viện, Vu Cửu lại nhớ tới việc nội soi dạ dày nhiều lần bị ngắt ngang của mình. Nói đến thì kịch tính như phim, cứ mỗi lần khi cô sắp làm nội soi dạ dày thì sẽ có người làm chướng ngại vật phá đám cô.
"Kỳ Dụ Văn, cô nói xem liệu cô có thể làm tôi bớt lo chút không, cái tướng suốt ngày kiếm việc cho tôi."
Nghĩ lại cẩn thận thì người phá đám cô gần như toàn là Kỳ Dụ Văn, người này là cố ý đặt sức khỏe của Vu Cửu cô ở dưới chân mà giẫm đạp đi.
Kỳ Dụ Văn không biện bạch thêm, chỉ e lại bắt đầu cãi nhau với Vu Cửu: "Tôi đi lấy thuốc."
"Ừ."
Vu Cửu đi ra ngoài bệnh viện trước một bước. Vừa rồi trên đường đến không để ý xe của Kỳ Dụ Văn đậu chỗ nào, hiện tại chỉ có thể ngồi ở bậc thang trước cửa bệnh viện chờ đợi.
Gió buổi tối mùa hè có hơi lớn, rác rến hiếm hoi ngoài bệnh viện đã bị gió cuốn lên tịnh tiến một khoảng cách lớn. Triệu chứng say xe của Vu Cửu còn chưa có biến mất hoàn toàn, mặt vùi ở cánh tay không nhúc nhích tí nào, tóc bị gió thổi đến lộn xộn, rất giống một nữ sinh trung học nghèo khổ.
Kỳ Dụ Văn đi ra đến thì liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chậm lại bước chân đi đến phía sau cô, giống như là sợ quấy nhiễu đến cô.
Đứng yên hết một hồi thật lâu, Kỳ Dụ Văn khom lưng muốn xoa xoa đầu Vu Cửu, nhưng lại sợ sẽ dẫn đến sự phản kháng mãnh liệt của cô, phá hỏng bầu không khí yên bình lúc này, bèn đã thu lại cái tay vừa mới vươn ra được một chút.
"Vu Cửu, đứng dậy thôi."
Vu Cửu giống như là ngủ gật bị đánh thức, ngẩng đầu lên mà hai mắt mụ mị, đứng dậy thoáng phủi váy mình, lại thoáng duỗi eo lười biếng một cái, túm nhét áo sơ mi tuột ra một đoạn vào trong váy.
Vu Cửu để đôi tay ở sau lưng, quay đầu lại nhìn Kỳ Dụ Văn, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, giống đang nói một câu bình thường:
"Về nhà thôi, người chết."
Trên mặt Kỳ Dụ Văn tràn lên nụ cười, lại bị thu lại thật nhanh, nhìn về phía Vu Cửu đang nhìn quanh quất, cầm lòng không đậu mà buột miệng thốt ra một câu: "Thích."
"Hử?"
Vu Cửu chưa nghe rõ cô ấy đang nói cái gì: "Cô nói gì đấy?"
Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu: "Không có gì, xe ở bên kia."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trong diễn đàn nội bộ công ty lúc nửa đêm: 《 đáng sợ! Sếp Kỳ với cô Vu mần nhau ở trong xe trên phố, tiếng khóc lạc ra thu hút sự chú ý của người khác 》
Kỳ Dụ Văn:?
《 Cô Vu 'thận hư' (yếu sinh lý) hết cả một năm, chỉ để một ngày nọ, ở trên phố 'ngắt hoa mạnh bạo' (cưỡng dâm) mần sếp Kỳ lên bờ xuống ruộng bên trong xe 》
Vu Cửu:?
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT