Cả ngày hôm nay Kỳ Dụ Tinh đều nán lại ở lớp 1 năm nhất, để mọi người nhận thức được đầy đủ rằng bạn học Lăng Thập có Kỳ Dụ Tinh làm hậu thuẫn.

Lăng Thập có tí hoảng loạn. Từ trước đến nay cô bé luôn khiêm tốn, tuy rằng chuyện hôm nay Kỳ Dụ Tinh và Vu Cửu làm khiến cô bé rất cảm động, nhưng cô bé vẫn cứ đang lo lắng một chuyện.

Đó chính là sợ chị mình sẽ bị trả thù, chung quy thì người có thế lực có tiền của trong cái trường này quá nhiều đi. Chị của mình không tiền không quyền, yếu đuối mong manh, nếu mà thật sự bị trả thù rồi, thế thì phỏng chừng cô bé sẽ đau khổ cả đời.

Lúc tan học về ký túc xá, Kỳ Dụ Tinh nói với cô bé:“Sao mà cô cứ cứng đờ một bản mặt suốt vậy, hôm nay chị Vu Cửu oai như thế, cô không cảm thấy tự hào sao?”

Nếu như có người ra mặt vì cô bé như vậy, cô bé cũng tự hào chết được ấy chứ!

Lăng Thập khều vào tay, nói thấp giọng: “Tôi sợ hôm nay chị ấy làm như vậy sẽ cho gây ra phiền toái cho chị ấy.”

Vu Cửu trước kia làm việc cẩn thận, đâu sẽ giống như bây giờ, gần như là bất chấp hậu quả.

Kỳ Dụ Tinh hơi ngẩn người, ngay sau đó thoáng bật cười cảm khái: “Cô yên tâm đi, Kỳ Dụ Văn không phải người chết, tôi cũng không phải, vẫn chưa có ai gây sự đến nhà họ Kỳ chúng tôi được.”

Từ trước đến nay Lăng Thập không có nhận thức gì đối với mấy cái này, lời của Kỳ Dụ Tinh cũng không thể an ủi được cô bé.

Ký túc xá Trung học Bắc Quý là phòng hai người, nữ sinh chung một ký túc xá với Lăng Thập cũng là người dựa vào thành tích mà được Trung học Bắc Quý đặc cách nhận vào, học ở lớp 2 năm nhất thuộc lớp trọng điểm như nhau.

Lăng Thập không có giao lưu nhiều với bạn cùng phòng của mình. Người bạn cùng phòng kia nhìn thấy Lăng Thập liền sáp đến gần bên cạnh cô bé, hỏi: “Cậu quen biết Kỳ Dụ Tinh?”

“Quen biết, nhưng không quen biết hoàn toàn.”

“……”

Bạn cùng phòng kia hơi mím môi, nhìn ra thái độ có lệ của Lăng Thập bèn không có quấy rầy thêm.

Chuyện Vu Cửu tới trường học đánh lộn gần như đã thành chuyện ai nấy biết cả, tất cả mọi người đều đang thảo luận cô nữ sinh này rốt cuộc là tới từ đâu, thậm chí Vu Cửu còn hốt được một đợt fan trong giới nữ sinh ở trường.

Chuyện này, Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đều nói cả cho Vu Cửu từ đầu chí cuối, khi Vu Cửu nghe được thì một tiếng cười nhạo khinh thường phát ra từ trong lỗ mũi: “Họ thật nhàm chán, chị lại thù giàu.”

Sắc mặt Kỳ Dụ Tinh chợt biến đổi: “Chị, chị cũng căm ghét em?”

Vu Cửu ngẩng đầu thoáng nhìn cô bé một cái, dịu dàng sờ sờ đầu cô bé: “Không, chị không căm ghét em, em là ngoại lệ, em là đứa bé ngoan.”

Kỳ Dụ Tinh thoáng nở nụ cười ngoan ngoãn.

Lăng Thập đã quăng một cái nhìn tới Kỳ Dụ Tinh, thầm nghĩ cái người này còn chưa phát hiện chuyện chị của mình còn nhỏ hơn nửa năm so với cô ta ư? Mỗi ngày gọi chị, cũng không cảm thấy kỳ quái sao?

Ba người cứ ngồi mãi, đột nhiên chóp mũi của Vu Cửu ngửi được mùi nước hoa đắt tiền quen thuộc, quay đầu thoáng nhìn, Kỳ Dụ Văn gần như đang đứng sát ở phía sau cô, Vu Cửu vừa xoay đầu thì liền vùi vào trong ngực Kỳ Dụ Văn rồi.

Vu Cửu: “……”

Kỳ Dụ Văn cúi đầu xuống, giữa mày khẽ cau, nói với vẻ không vui: “Cô còn muốn dán vào tới khi nào?”

Vu Cửu ghét bỏ mà đẩy Kỳ Dụ Văn ra: “Cái sữa rửa mặt nhãn hiệu này của cô, tôi lại không muốn.”

“……”

Kỳ Dụ Văn chuyển sang ngồi ở bên cạnh Vu Cửu: “Vu Cửu……”

Vu Cửu chống cằm, tầm mắt không kiềm được lướt qua ngực Kỳ Dụ Văn, xúc cảm mềm mại vừa rồi cho cô biết, vóc dáng của Kỳ Dụ Văn đây không phải dạng vừa đâu: “Cup ngực (kích cỡ áo ngực) của cô bao lớn?”

“???”

Vệ sĩ ở bên cạnh đã đi thẳng ra phía bên ngoài vài bước, điều này khiến Kỳ Dụ Văn càng thêm xấu hổ.

Kỳ Dụ Văn vô thức hơi khép lại áo khoác: “Đột nhiên cô hỏi cái này làm gì?”

Vu Cửu hứng thú với vẻ xấu xa cực kỳ, liền nảy ra ý khiến Kỳ Dụ Văn mắc cỡ: “Tôi chỉ là hỏi chút à, cái giao lưu giữa phụ nữ này không phải rất bình thường sao? Thoạt nhìn thì, cô cỡ C trở lên đi……”

“Được rồi, cô đừng nói nữa.”

Kỳ Dụ Văn có tí ngượng, không muốn thấy bản mặt lưu manh kia của Vu Cửu, ánh mắt bèn nhìn thẳng tắp cây lớn vương đầy tuyết phía trước: “Chuyện cô gây rối ở trường đã truyền tới tai mẹ tôi, bà ấy hỏi tôi, cô với Kỳ Dụ Tinh là quan hệ gì.”

“Chỉ vậy à?”

Kỳ Dụ Văn khẽ lắc đầu, ánh mắt bất đắc dĩ lướt qua Vu Cửu: “Nếu không muốn sớm bị bà ấy để mắt nhìn chòng chọc, thì cô vẫn nên kín tiếng một chút đi.”

Vu Cửu đã “à” một tiếng vẻ lạnh nhạt, trái lại thì phản ứng của Kỳ Dụ Tinh ở bên cạnh rất lớn, lập tức liền đứng lên, đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn mà nổi giận: “Chị bảo bà ấy bớt quản tôi được không? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng quan tâm tôi, hiện tại thì lại chuyện gì cũng muốn chỉ chỉ trỏ trỏ!”

Kỳ Dụ Văn giương mắt, nghiêm khắc mà nhìn cô bé: “Em cứ nói về mẹ ruột sinh ra em, nuôi nấng em như vậy à? Ngồi về lại đi, ai cho em lá gan để em láo xược ở trước mặt chị hả?”

Kỳ Dụ Tinh cắn răng: “Bây giờ tôi liền đi nói với bà ấy, để bà ấy bớt quản tôi!”

Kỳ Dụ Văn chả đếm xỉa, bởi vì cô ấy biết Vu Cửu nhất định sẽ ra tay.

Quả nhiên……

“Dụ Tinh, quay lại.”

Vu Cửu kéo lấy tay Kỳ Dụ Tinh, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt của cô bé dịu xuống lại. Đầu ngón tay của Vu Cửu xoa nhẹ ở mu bàn tay Kỳ Dụ Tinh, liền dễ dàng vỗ về cảm xúc của cô bé xuống.

“Em cho rằng em nói thuyết phục được mẹ em sao? Em càng phản kháng, thì sẽ chỉ làm mẹ em quản giáo càng thêm nghiêm khắc với em. Hiện tại em không có bất cứ vốn liếng gì có thể đối thoại bình đẳng với mẹ em, vẫn là bớt làm việc vô ích đi.”

Lời này vô tình lại thực tế, nhưng Vu Cửu dùng giọng điệu dịu dàng ấm áp nói ra, chính là khiến người ta không tức giận nổi.

Kỳ Dụ Tinh cúi đầu xuống, mím môi không nói nữa, nhưng mọi người đều biết cô bé đã bị Vu Cửu thuyết phục rồi.

“Ngược lại nghe lời một người ngoài.”

Kỳ Dụ Văn lại ở bên cạnh xỏ xiên xéo xắt, trong giọng điệu còn mang theo sự ghen ghét mà chính cô ấy cũng không có nhận ra được.

Cô ấy ghen ghét việc em gái mình nghe lời Vu Cửu như vậy, cũng đố kị chuyện Vu Cửu có thể dùng giọng điệu dịu dàng ấm áp như vậy nói chuyện với Kỳ Dụ Tinh. Phảng phất như cô ấy chính là một kẻ vạn người khinh bỉ, cô độc lại lạc quẻ.

“Vậy thân phận cô chả phải người ngoài, thì cô lại làm được gì đây? Bớt chen giọng quái gở kỳ cục này vào.”

Trải qua chút thời gian ở chung này, đại khái có thể cảm giác được nguyên nhân Kỳ Dụ Tinh phản nghịch, chẳng qua chính là bởi vì gia đình của cô bé.

Lớn lên ở một gia đình không thiếu vật chất, nhu cầu tinh thần lại tỏ ra quan trọng vô cùng. Một khi không chiếm được, thì sẽ có người muốn làm ra một ít chuyện nổi loạn chứng minh sự tồn tại của mình.

Kỳ Dụ Tinh chính là người như vậy, cho nên điều Vu Cửu có thể làm giúp cô bé, chính là cho sự chú ý mà cô bé mong muốn.

Vu Cửu thu tay mình về, bỏ vào trong chiếc túi ấm áp của mình lần nữa. Cành cây mang vác lớp tuyết dày phía trước rốt cuộc chịu không nổi, gãy gập, rơi rụng xuống, kèm theo một mảng tuyết.

Kỳ Dụ Văn không muốn nhắc tới cái vấn đề này, ngược lại là Vu Cửu kế tiếp nói lời đánh giá đối với Kỳ Dụ Tinh vừa rồi: “Lời cô nói với Kỳ Dụ Tinh thì rõ ràng đâu ra đấy, nhưng sao cô lại không nghĩ tới, cô cũng không có vốn liếng đối thoại bình đẳng với tôi. Cô khuyên em ấy bình tĩnh, vậy vì sao cứ tranh cãi với tôi như vậy.”

Giữa mày Vu Cửu nhíu lại, cô biết, nếu Kỳ Dụ Văn chơi nghiêm túc với cô, thì nhất định là cô đấu không lại cô ấy. Trong lòng cô biết rõ, sách lược của Kỳ Dụ Văn còn nằm ở giai đoạn ôn hòa.

“Kỳ Dụ Văn, cô biết vì sao tôi sẽ không nhận lời chứ?”

Kỳ Dụ Văn nhìn về phía cô: “Hửm?”

Vu Cửu cầm lấy trà sữa nóng đặt ở một bên, lắc lắc. Không khí rét lạnh đến mức đuôi mắt cô hơi đỏ, một khuôn mặt vốn đã nhu nhược đáng thương lại thêm mong manh dễ vỡ, làm người ta không muốn ngắt lời cô, hơn nữa sẽ nghiêm túc mà lắng nghe.

“Bởi vì tôi biết, tôi là con cờ mà cô có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào…… Đương nhiên, này chả có vấn đề gì, tôi cũng không đáng để cô giữ lại.”

Vu Cửu mím môi, cho dù Kỳ Dụ Văn trong truyện cuối cùng sẽ phải lòng “Vu Cửu”, nhưng vẫn không cách nào làm như không thấy tổn thương mà Kỳ Dụ Văn gây nên đối với thể xác và tinh thần của “Vu Cửu”.

“Tôi biết, một khi tôi đồng ý với yêu cầu của cô…… Nói cực đoan chút đi, người không quyền không thế như tôi liền sẽ trở thành hoa Thổ Ti (*) của cô. Chỉ cần cô có một phần phó mặc với tôi, thì tôi sẽ sa lầy khốn quẫn.”

(*) Hoa Thổ/Thỏ Ti (菟丝花): thực vật ký sinh, là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác. Do không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập.(tổng hợp)

Kỳ Dụ Văn quan sát Vu Cửu tỉ mỉ, những việc này cô ấy lại chưa bao giờ nghĩ qua, càng không ngờ được rằng Vu Cửu sẽ nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy.

Vu Cửu để mặc cô ấy quan sát, hàm răng cắn lấy ống hút, nhớ lại mục lục tiểu thuyết xốn mắt nhìn thấy khi ấy.

Phần sau cuốn tiểu thuyết kia có đống tình tiết hầm bà lằng kỳ quái. Tình tiết gì mà giam lỏng, ánh trăng sáng, ung thư, bỏ thuốc, mất trí nhớ, đụng xe, đại chiến luân lý,... cấp bậc vô nhân đạo. Cho dù cô có năng lực phản kích tránh né, nhưng điều này sẽ khiến cô sống trong cuộc sống nơm nớp lo sợ.

Quá không đáng đi, cô không muốn kiếm chuyện cho mình.

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play