Hạ Úc Thanh ngoảnh đầu nhìn lại, cách một đỉnh núi xanh biếc, chẳng còn thấy đường về.
Tầng mây nứt ra, rọi tia nắng đầu tiên xuống đỉnh núi.
Trời đã sáng.
Cô đưa hai tay ra đẩy cửa kính xe, làn gió mang theo hơi nước phả thẳng vào mặt, cô kiềm chế nỗi kích động muốn hét lên, chỉ thầm nói trong lòng: Mình tự do rồi.
***
Lục Tây Lăng đang nhìn vào gương thắt cà vạt thì điện thoại đổ chuông.
Anh bật loa ngoài rồi để sang bên cạnh, giọng nói của trợ lý Châu Tiềm truyền ra: “Lục tổng, có chuyện này không biết nên xử lý thế nào, phải xin ý kiến của anh.”
Lục Tây Lăng: “Nói đi.”
Châu Tiềm bảo: “Anh có nhớ không, bốn năm trước ông cụ bị tai nạn, đúng lúc nhà cũ lại suýt nữa thì cháy, bà tìm người hỏi một thầy tướng số, nói là hồi xưa nhà họ Lục làm sai một số chuyện, tổn hại phúc đức…”
Lục Tây Lăng mất kiên nhẫn: “Nói vào chuyện chính.”
“Em đang nói chuyện chính đây, anh nghe em kể tiếp đi.”
Khi ấy, Lục Tây Lăng là cháu trưởng, đã thay nhà họ Lục “giải hạn”, làm hàng loạt hoạt động công ích… Thành lập quỹ từ thiện, giúp đỡ cho những đứa trẻ được đi học, còn nhận nuôi một con voi bị thương ở mãi tận Châu Phi.
Cực kỳ vớ vẩn.
Bản thân Lục Tây Lăng rất xem thường chuyện mê tín cổ hủ, nhưng ai ngờ một dạo sau đó, ông cụ thật sự không xảy ra chuyện gì nữa. Vì thế mấy hoạt động từ thiện ấy vẫn tiếp tục được duy trì, có điều anh chẳng rảnh bận tâm, cử người thực hiện, còn mình thì chỉ phê duyệt số tiền rót vào mà thôi.
Châu Tiềm nói: “Hồi đấy anh có giúp mấy đứa trẻ thất học, trong đó có một cô bé ở vùng núi tây nam, vừa mới đây, cô bé ấy gọi điện cho em, bảo là năm nay cô ấy thi Đại học, tuần trước vừa nhận được giấy báo trúng tuyển.”
“Trường nào?”
“Đại học Nam Thành.”
Lục Tây Lăng đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”
“Cô ấy bảo trường cô ấy chỉ có ba người đỗ, cô ấy là một trong ba. Cô ấy muốn đến Nam Thành học đại học, hỏi xem anh có hỗ trợ cô ấy được không.”
Lục Tây Lăng thắt xong cà vạt, cúi đầu cài cúc cổ tay áo, “Hạng mục hỗ trợ kia không có người phụ trách à?”
“Lúc đấy ký hiệp định là chỉ giúp đến khi tốt nghiệp cấp Ba. Bình thường sau khi thi đại học xong thì có thể vay hỗ trợ từ nhà nước.”
Lục Tây Lăng thản nhiên đáp: “Thế thì bảo cô ta đi vay đi.”
“Cô bé ấy bảo bây giờ cô ấy đang ở nhà ga huyện Lộc Sơn, không có đủ tiền mua vé.”
“Người nhà còn không cho nổi tiền vé xe?”
“… Chắc là khó khăn quá, trong điện thoại cô ấy cũng không nói tỉ mỉ.”
Lục Tây Lăng vắt áo vest qua khuỷu tay, rồi cầm điện thoại lên, “Có chắc không phải là lừa đảo không? Xác nhận chứng minh thư với giấy báo trúng tuyển chưa?”
Châu Tiềm có vẻ bối rối: “… Cô ấy không có di động, phải gọi điện thoại công cộng ở siêu thị gần nhà ga. Cô ấy bảo, ở Nam Thành cô ấy chỉ biết mỗi anh, nên mới mạo muội gọi theo số có từ ngày xưa.”
Lục Tây Lăng đang vội ra ngoài, không buồn dài dòng nữa, “Cậu cử bừa một người đến đón đi.”
“Sau đấy sắp xếp chuyện ăn ở thế nào ạ? Giờ mới là tháng Bảy, tháng Chín mới khai giảng.”
Lục Tây Lăng hừ lạnh một tiếng, “Tôi thấy cô ta đang định lừa tôi thì có… Sắp xếp thế nào, cậu tự xem mà làm.”
***
Chiếc điện thoại bàn đỏ trên quầy siêu thị đổ chuông, Hạ Úc Thanh vội vàng nhấc ống nghe lên.
Cũng may, cũng may, đúng là “anh Châu” ban nãy gọi điện cho cô.
Ở đầu bên kia, Châu Tiềm hỏi: “Vừa nãy không hỏi rõ ràng, cô tên gì nhỉ?”
“Hạ Úc Thanh ạ. Hạ trong mùa hạ, Úc trong buồn thương, Thanh trong màu xanh.”
“Cô Hạ…”
“Không không không, anh gọi tên em đi, thầy cô với các bạn ở trường đều gọi em như thế.”
Châu Tiềm khẽ cười một tiếng rồi hỏi: “Cô có mang chứng minh thư không?”
“Có ạ. Chứng minh thư, hộ khẩu với giấy báo trúng tuyển đều mang theo ạ.”
“Cô đọc số chứng minh cho tôi, tôi lên mạng mua vé tàu cho cô, cô ra lấy vé rồi lên xe, sau khi đến Nam Thành, tôi sẽ cho người đến đón cô. Cô thấy thế được chứ?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh rời khỏi huyện Lộc Sơn, chưa biết có thể một mình thuận lợi lên tàu đến Nam Thành hay không, cô có chút bồn chồn, nhưng nhờ người ta mua vé hộ đã là phiền toái lắm rồi, nên bèn nói: “Được ạ. Cảm ơn anh, thầy Châu.”
“Giờ cô đọc cho tôi số chứng minh nào.”
Hạ Úc Thanh đã thuộc làu số chứng minh của mình, nhưng lúc này chỉ sợ báo sai một số là sẽ không mua được vé. Cô kẹp ống nghe lên vai, kéo cái ba lô ở sau lưng ra phía trước, lấy chứng minh thư, đọc dãy số cho người ở đầu bên kia.
Châu Tiềm nói: “Một tiếng sau sẽ có một chuyến tàu qua huyện Lộc Sơn, tôi đặt cho cô chuyến này nhé?”
“Được ạ.”
“Từ Chi Xuyên đến Nam Thành cô muốn đi tàu cao tốc hay máy bay?”
Máy bay là một khái niệm vô cùng xa lạ đối với Hạ Úc Thanh, cô sợ sự thắc mắc của mình sẽ làm chậm trễ thời gian nên bèn nói: “Tàu cao tốc ạ.”
“Được rồi… Từ ga đông Chi Xuyên đến ga nam Nam Thành, sáu tiếng rưỡi.”
“Ga Chi Xuyên với ga đông Chi Xuyên, không phải là một ạ?”
“Đúng.”
“Cách nhau xa không ạ?”
“Chờ một chút, để tôi tra xem… Không xa lắm, cách sáu bảy trạm tàu điện ngầm thôi.”
“Hết khoảng bao nhiêu tiền vé tàu ạ?”
“Để tôi xem nào… Khoảng năm tệ.”
Hạ Úc Thanh khẽ khàng thở ra.
Châu Tiềm nói: “Đến lúc đấy có khi xe đón cô còn tới trước cô ấy chứ. Cô đến ga nam Nam Thành, từ quảng trường phía nam đi thẳng ra khỏi ga, đến cửa khu vực đỗ taxi với xe cá nhân, sẽ có người cầm biển đón cô.”
Quảng trường phía nam, bãi đỗ xe… Hạ Úc Thanh thầm nhẩm lại ba lần, “Em nhớ rồi.”
“Mua xong vé rồi, cô đi rút vé đi, đừng để muộn giờ.”
“Được ạ. Cảm ơn anh, thầy Châu.”
Cúp điện thoại, Hạ Úc Thanh giải thích một câu với bà thím trông quầy: “Đầu bên kia gọi đến ạ.”
Bà thím “ờ” một tiếng, trông có vẻ mất hứng.
Hạ Úc Thanh đứng đợi trong cửa hàng của bà ấy lâu như vậy, ban nãy gọi một cú điện thoại hết có năm hào, bà ấy mất hứng là phải. Hạ Úc Thanh cũng muốn mua một cốc mì tôm để ủng hộ, nhưng hiện giờ cô chỉ còn đúng mười tệ, phải để dành vào lúc cần thiết, thật sự không phải lúc để thể hiện. Cô chỉ cười nói lời cảm ơn, rồi ôm ba lô rời khỏi siêu thị.
Nhà ga có đầy đủ các biển chỉ dẫn, Hạ Úc Thanh đi rút vé, vào ga, qua cổng an ninh… Ngồi đợi trong sảnh chờ chừng bốn mươi phút, sau đó soát vé rồi lên tàu.
Hạ Úc Thanh tìm được toa và chỗ của mình, cô ngồi xuống, tò mò nhìn xung quanh.
Năm phút sau, tàu khởi hành, ngoài cửa sổ, tấm biển chỉ dẫn nhà ga Lộc Sơn chầm chậm lùi về phía sau, cô cảm nhận được một niềm vui sướng đến váng vất.
Từ huyện Lộc Sơn đến thành phố Chi Xuyên không có tàu điện ngầm, chỉ có một tuyến tàu hỏa, dọc đường đi qua bảy tám trạm, sau hai tiếng mới đến ga Chi Xuyên.
Hạ Úc Thanh dựa vào biển chỉ dẫn và mấy lần hỏi đường, tìm được ga tàu điện ngầm đông Chi Xuyên.
Không lâu trước đó, nguyện vọng đầu tiên của cô là Đại học Chi Xuyên, ngôi trường gần nhà nhất. Chẳng ngờ tới khi thi đại học lại có thể phát huy khả năng vượt trội, cô có thể đỗ vào trường đại học tốt hơn hẳn.
Cô tập trung nỗ lực thi vào Đại học Chi Xuyên, nên chưa từng nghiên cứu các trường khác, Thanh Bắc Phúc Giao[1] thì quá xa vời, không đời nào đủ điểm.
[1] Là 4 đại học hàng đầu của Trung Quốc: Thanh Hoa, Bắc Kinh, Phúc Đán, Giao thông Thượng Hải.
Ngoài những trường đó ra, ngôi trường đầu tiên cô nghĩ đến là Đại học Nam Thành, đơn giản là vì người giúp đỡ cô sống ở thành phố ấy. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng học phí và thẻ ăn suốt bốn năm ròng đều do nhà hảo tâm họ Lục kia tài trợ, thế nên từ bản năng cô rất có thiện cảm với mảnh đất Nam Thành này.
Tàu điện đi xuyên dưới lòng đất, chỉ có thể nhìn thấy những biển quảng cáo lóe sáng ngoài cửa sổ, và những trạm đỗ na ná giống nhau, Hạ Úc Thanh thoáng nuối tiếc, cô thật sự rất muốn xem khung cảnh của Chi Xuyên trông như thế nào.
Đến ga đông Chi Xuyên, còn nửa tiếng nữa là xuất phát.
Vì đã làm một lần rồi, nên lần này Hạ Úc Thanh đã quen với việc soát vé và qua cổng an ninh.
Tuyến tàu cao tốc chỉ nhìn qua sách vở và video, lúc lên khoang tàu, Hạ Úc Thanh không sao kiềm chế nổi sự hưng phấn.
Trên tàu sạch sẽ, bầu không khí lành lạnh khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
Khởi hành không lâu, nhân viên tàu đã bắt đầu đẩy xe đồ ăn ra, Hạ Úc Thanh vừa hỏi giá đã bị dọa cho giật mình. Trong khoang tàu chốc chốc lại thoang thoảng mùi mì tôm, Hạ Úc Thanh nuốt nước miếng, bàn tay thò vào ba lô cầm lấy đồng mười tệ còn sót lại, đành cố nhịn.
Cô không dám chắc sau khi đến Nam Thành có thể thuận lợi gặp được thầy Châu kia không, phải giữ tiền để gọi điện thoại, hoặc đi tàu điện ngầm.
Có lẽ vì cảm giác hưng phấn lấn át, nên cũng không quá đói, mãi đến ba giờ chiều mới hơi cảm thấy khó chịu. Cô lấy cốc trong ba lô, ra máy nước trong toa tàu lấy nước ấm.
Đường đi còn dài, trái phải xung quanh mọi người đều đang nghịch điện thoại.
Hạ Úc Thanh trốn khỏi nhà, không dám gây ra động tĩnh lớn, chỉ mang theo những giấy tờ cần thiết, một bộ quần áo để thay, giấy bút và một cuốn sách.
Sách là cuốn “Kẻ trộm sách” mà cô giáo Ngữ Văn tặng cho cô. Trong trường có thư viện, những cuốn sách thú vị ở đó đều đã được Hạ Úc Thanh đọc cả rồi. Phần lớn sách trong thư viện là sách cũ do người khác quyên tặng, nhưng cuốn “Kẻ trộm sách” này là đồ mới, do cô giáo Bành đích thân đến tiệm sách Tân Hoa ở trên huyện mua cho cô, còn đề chữ, là một câu mà cô giáo Bành thích nhất trong “Đằng Vương Các tự”: Cùng thả ích kiên, bất trụy thanh vân chi chí.[2]
[2] Theo bản dịch của Mai Lăng: Lúc cùng càng phải kiên cường, không nên làm lỡ bước đường mây xanh.
Hạ Úc Thanh ngủ một giấc, rồi lại đọc sách một lát, đến khi trời tối, loa phát thanh bắt đầu thông báo: Tàu chuẩn bị tới ga nam Nam Thành…
Hạ Úc Thanh thu dọn ba lô, ôm chặt vào ngực, kiềm chế nỗi kích động trong lòng, hệt như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ tàu về ga.
Cửa tàu mở ra, cô theo đám đông đi xuống.
Hơi nóng lập tức phả vào mặt, trong bầu không khí lẩn khuất mùi vị hoàn toàn khác biệt với vùng núi.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.
Dựa theo chỉ dẫn của Châu Tiềm, Hạ Úc Thanh đi thang cuốn, xuyên qua một con đường, tiến về phía quảng trường phía nam.
Từ dưới mặt đất đi lên, đại sảnh rộng lớn và những cửa hàng đèn điện sáng trưng khiến Hạ Úc Thanh cảm thấy không kịp nhìn hết.
Cô sợ để người ta đợi lâu nên vội vã đi ra bãi đỗ xe, còn kiểm tra thật cẩn thận bảng chỉ dẫn, chỉ sợ đi nhầm đường.
Vừa ra đến nơi, Hạ Úc Thanh đã nhìn thấy trong đám đông có người giơ tấm biển giấy trắng mực đen, bên trên đề ba chữ “Hạ Úc Thanh” cực lớn.
Hạ Úc Thanh vội vàng vẫy tay, người đó xác nhận: “Cô Hạ phải không?”
Hạ Úc Thanh gật đầu chào hỏi, người kia nói mình là tài xế do Châu Tiềm cử đến đón cô.
“Vậy xưng hô với anh thế nào ạ?”
Cô gái nhỏ nở nụ cười tươi tắn, khiến người ta không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của cô, tuy biết thừa là chỉ gặp nhau một lần này thôi, nhưng người tài xế vẫn cười bảo: “Tôi họ Vương.”
“Vậy em gọi anh là anh Vương được không ạ?”
“Cũng được, cũng được.”
Tài xế Vương liếc mắt đánh giá cô gái trước mặt, cô mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc ngang đen trắng và quần bò, dưới chân là đôi giày thể thao không thương hiệu, trên lưng đeo một chiếc ba lô nylon màu lam đậm. Cả người cũ kĩ, loại vải bền như vải nylon mà những mối nối đều đã bị mài mòn. Có điều, tuy cũ nhưng không hề bẩn, kể cả đôi giày, chỉ bị dính một chút bụi.
Đến điểm dừng xe, tài xế Vương kéo cửa xe ra.
Trước khi lên xe, Hạ Úc Thành còn cố ý nhìn xuống giày, xác nhận không dính bùn đất mới yên tâm ngồi vào.
Xe khởi động, tiếng “tít tít” vang lên, tài xế Vương liền cười nhắc nhở: “Cô Hạ thắt đai an toàn vào đi.”
Hạ Úc Thanh quay đầu lại, nhìn chốt khóa treo ở bên cạnh, “Cái này ạ?”
“Phải, cô lôi ra, chỗ để cài vào ở bên trái ghế cô ngồi ấy, cô tìm thử xem.”
Cài chốt “cách” một tiếng, Hạ Úc Thành liền thở phào, rồi lập tức bảo: “Người trong làng em mà đi lên trấn trên toàn đi xe máy thôi. Nếu không hiểu quy củ, anh Vương đừng cười nhé.”
Tài xế Vương cười đáp: “Sao lại thế được. Tôi cũng từ quê lên mà.”
Xe rời khỏi ga, hòa vào dòng xe trên đường. Tài xế Vương hỏi Hạ Úc Thanh: “Tôi nghe nói, cô Hạ thi đỗ vào Đại học Nam Thành à?”
“Vâng ạ… Hay là anh gọi thẳng tên em đi, anh cứ gọi cô Hạ em không quen lắm.”
Tài xế Vương cười ha hả, “Bọn tôi đi làm toàn gọi người khác như thế, dễ gọi.”
“Không sao, không sao, anh gọi thế nào tiện thì cứ gọi đi ạ.”
Tài xế Vương liếc nhìn cô, tò mò hỏi: “Tháng Chín mới khai giảng cơ mà nhỉ, sao giờ cô đã lên đây rồi?”
Trầm mặc chốc lát, Hạ Úc Thanh cười bảo: “Em trốn nhà đến đây đấy.”
“Sao lại thế?”
“Người nhà em phản đối chuyện em tiếp tục học đại học.”
“Bọn họ nghĩ thế nào vậy? Đại học Nam Thành là trường tốt đấy. Tôi cũng có con gái, con bé mà chịu khó như cô, tôi có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ cố mà đầu tư cho nó học tiếp.”
Hạ Úc Thanh cười trừ, không muốn kể nhiều về chuyện của mình, bèn hỏi: “Con gái anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Đang học lớp Sáu. Mải chơi lắm, khó bảo kinh khủng.”
Tài xế Vương là tài xế cho bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty, trong nội quy có ghi rõ, tài xế không được nói chuyện phiếm với khách hàng, hoặc chủ động hỏi thông tin của khách hàng, nhưng có lẽ vì Hạ Úc Thanh không được tính là “khách hàng”, lại vô cùng cởi mở, nên anh ta không nhịn được mà trò chuyện với cô suốt dọc đường, còn bảo cô nhớ số điện thoại của anh ta, nếu cô đi học ở trường Nam Thành gặp chuyện gì khó khăn thì có thể nhờ anh ta hỗ trợ, nếu đủ khả năng thì chắc chắn sẽ không từ chối.
Hạ Úc Thanh vừa trò chuyện với tài xế Vương, vừa để ý ngoài cửa sổ, “Anh Vương, anh đang đưa em đến trường ạ?”
“Châu Tiềm không nói với cô à? Cậu ta tìm cho cô một chỗ ở, chỗ đấy không có ai cả, cậu ta bảo để cô ở đến lúc khai giảng.”
Vốn dĩ Hạ Úc Thanh còn đang phiền muộn vì vấn đề ăn ở, mà căn bản là lúc bỏ trốn cô chẳng kịp lên kế hoạch cho chuyện đó, không ngờ vị họ Lục kia lại sắp xếp cho cô chu đáo như vậy.
Hạ Úc Thanh cười hỏi: “Bình thường trong lúc làm việc anh có tiếp xúc được với anh Lục không ạ?”
“Ý cô là Lục tổng ư? Có chứ.”
“Vậy thì phiền anh giúp em nói câu cảm ơn với anh ấy nhé? Anh ấy thật sự là người tốt.”
“…”, tài xế Vương im lặng.
Hai chữ “người tốt” này, có lẽ Lục Tây Lăng chỉ có chút liên quan đến từ “người” mà thôi.