Hiển Thi đột nhiên sững người lại, cổ họng bất ngờ dâng lên một cảm giác đắng đến khó chịu, thoáng nắm chặt cây bút trong tay.

Sau đấy quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thận trọng che giấu đi cảm xúc hiện tại của mình.

"Có thể đấy, Tôi nghĩ cậu ta bước ra cùng bệnh viện với cậu.

"
"Ồ!"
Triền Duy ồ lên một tiếng, ban đầu còn tưởng nhỏ này theo phe mình, đến khi nghĩ lại thì đây chính xác là chửi trực tiếp cậu rồi còn gì.

"Hồ Hiển Thi, cô chửi tôi?"
Triền Duy mím môi xụ mặt, Hiển Thi nhìn cái bản mặt đang xụ chụ ụ của cậu thì như chợt nghĩ ra gì đấy, cô lấy bút và giấy trong cặp của mình ra, chăm chú dùng bút lướt qua lướt lại bay bổng uốn lượn trên tờ giấy trắng.

Triền Duy nhìn cô đang múa may tay một cách điêu luyện, cậu nhích mặt lại tò mò.

"Cô làm gì vậy?"
Cô nàng bị mái tóc bồng bồng của Triền Duy quệt qua má nhột nhột.

Thi đẩy mặt cậu xê ra.

Triền Duy mất hứng bĩu môi, cậu không thèm nhiều chuyện nữa, lấy điện thoại trong cặp ra bấm bấm, gõ gõ, nhắn cho ai thứ gì đấy.

"Triền Duy!"
Một lát sau cậu nghe thấy tiếng Hiển Thi gọi tên mình, còn chưa kịp quay đầu lại thì nghe giọng nói trầm tĩnh dứt khoát của cô.

"Tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu.

"
Triền Duy.

"?"

Giọng cô chợt trở nên lạnh nhạt và nghiêm túc.

"Về chiếc hộp sắt.

"
"Thật ngu ngốc!"
Triền Duy bỗng nhiên sững sờ.

Cô ta tự nhiên lại chửi mình?
Hộp sắt ư? Nhỏ này đang nói đến chuyện mình đỡ hộp sắt giúp cô ta.

"Cái định nghĩa người ngu ngốc của cô cũng kỳ cục quá đấy.

"
Triền Duy cầm cây bút lên xoay xoay rồi nhìn Hiển Thi nói.

"Cô mang giúp bà lão một cái túi nặng trịch rồi đưa bà qua đường, sau khi đến nơi bà cụ giật lấy cái túi rồi phun vào mặt cô hai chữ" con dở hơi ngu ngốc! "Chắc lúc đấy cô vui vẻ mà cười rất tươi nhỉ?"
Hiển Thi trầm giọng, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

"Nếu lúc đấy cái hộp không sượt qua trán.

"
"Nếu lúc đấy nó đâm thẳng vào đầu.

"
"Nếu hậu quả việc đấy để lại, là cậu chỉ còn sống được vài ngày ngắn ngủi.

"
"Hoặc cả đời bất động trên giường.

"
"Thì lúc đấy không cần tôi mắng cậu ngu ngốc.

"
"Mà là cậu sẽ tự mắng mỏ, nguyền rủa bản thân mình ngu dốt và ân hận đến hết cuộc đời còn lại.

"
"Cậu muốn như thế à?"
Triền Duy ngồi sững sờ nghe từ câu từng chữ Hiển Thi lạnh nhạt tuôn ra, cậu nheo mắt.

Không hiểu quan sát thế nào cậu lại nhìn ra sự phẫn nộ ua ám trong đôi mắt xinh đẹp ấy.

"Vậy nếu cô là tôi lúc đấy thì sao?"
Câu hỏi của Triền Duy khiến Thi ngơ ra một lúc.

Duy tiếp tục.

"Biết tôi gặp nguy hiểm, có thể cứu nhưng cô sẽ quyết định không cứu à?"
Hiển Thi nắm cây bút trong tay.

"Tôi chỉ làm chuyện nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

"
Triền Duy thong thả gật đầu hiểu ý.

"À hiểu rồi, vậy là cô sẽ mặc xác nhìn tôi chết!"
Thấy Hiển Thi cau mày không trả lời cậu lại nhún vai rồi tiếp tục.

"Bình thường thôi! Đấy cũng chỉ là tâm lý thường thấy giữa những người xa lạ với nhau mà.

"
"Nhưng nếu đấy là một người cô yêu thì sao?
Chẳng hạn người thân quan trọng của cô?"
Sự kinh ngạc thoáng hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của cô nàng.

"Chắc lúc đấy cô cũng phải chần chừ hay đứng đấy mà tính toán đến hậu quả sau này của mình nhỉ?"
Hiển Thi mím môi không trả lời, một cảm giác kích động không ngừng dâng lên như con sóng lớn trong đêm mưa giông bão.

Ánh mắt Thi sắt lạnh nhìn thẳng vào mắt Triền Duy khiến cậu chợt giật mình.

"Mối quan hệ giữa tôi và cậu không thân thiết đến mức đấy.

"
Triền Duy nắm điện thoại trong tay, là một câu nói bình thường nhưng ngữ điệu của cô nàng lại vô cùng dứt khoát, lạnh nhạt và tuyệt tình.

Không hiểu tại sao sâu trong tâm trí cậu lại xuất hiện một cảm giác hụt hẫng đến khó thở.

"Ha.

.

Cũng phải nhỉ? Có lẽ lúc đấy tôi ngu thật.

"
Điệu cười giả trân của cậu chẳng hợp với cái tâm trạng hiện giờ của chính mình gì cả.

"Có thể lúc đấy vì cô đã giúp tôi nên bản năng muốn trả ơn khiến tôi hành động ngu ngốc như vậy đấy.

"
"Nghĩ lại thì đúng là ngốc!"
Vừa nói xong, Triền Duy đứng lên.

"Không lảm nhảm với cô nữa, tôi có việc khác phải làm rồi.

"
Nói rồi đứng dậy bước ra khỏi lớp để lại cô với tâm trạng nhức nhói không nói thành lời.

Đến khi cậu vào lớp lại thì không còn thấy nhỏ Hiển Thi đâu nữa?
Nguyệt Anh thấy Triền Duy vào thì mang một tờ giấy bước đến cậu, trầm giọng nói.

"Hiển Thi cô ấy xin phép về sớm rồi.

"
"Tại sao? Cô ta không khỏe à?"
"Có lẽ vậy?"
Giọng Nguyệt Anh nghe có vẻ ảo não.

Triền Duy nhìn Nguyệt Anh, mắt nheo lại nghi hoặc.

"Cô ta ngất vì đói thật ư?"
"Cậu muốn biết thì tự hỏi Hiển Thi đi.

"
Nói rồi cô bước đến bàn cậu để tờ giấy xuống.

"Hiển Thi nhờ tôi đưa cái này cho cậu.

"
"Cho tôi?"
Triền Duy nghi hoặc cầm tờ giấy lên.

Trên đấy là bức hình một thanh niên được vẽ tỉ mỉ, từng đường nét dứt khoát nhưng lại trau chuốt một cách chuyên nghiệp.

Là tên bò điên đây mà!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play