Linh thức rời khỏi trong cơ thể, Dương Bách Xuyên lập tức nhắm mắt tìm hiểu pháp thuật sư phụ truyền thụ trong đầu, không biết có loại nào tu luyện được không.  

“Thuật Ngự Phong, thuật Tị Thủy, thuật Khống Lôi, hết rồi?” Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, thầm mắng sư phụ, thế này cũng quá bịp bợm rồi, sao chỉ có ba cái?  

Ngẫm lại sư phụ cũng vì trợ giúp anh đột phá Trúc Cơ mà lâm vào ngủ say, hẳn thần hồn lão đầu đã bị hao tổn rất lớn nên nhịn xuống không mắng, sau này anh đặc biệt lưu ý tìm thiên tài địa bảo khôi phục thần hồn cho lão đầu vậy.  

“Ba cái thì ba cái, có còn hơn không, trong đầu còn có truyền thừa Vu Cổ và vu chú thuật Ngũ Hành có thể học.” Dương Bách Xuyên tự nhủ.  

Nhìn kỹ ba pháp thuật, Dương Bách Xuyên mới hiểu được đây đều là pháp thuật nhỏ, chẳng qua rất phù hợp với anh lúc này, trước mắt anh mới vừa Trúc Cơ thành công, rất nhiều pháp thuật cần tu vi chống đỡ mới có thể tu luyện.  

Tuy nhiên sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên thật sự muốn mắng sư phụ mình một trận.  

Ba pháp thuật ông ấy đưa, trước mắt chỉ có thể luyện hai cái.  

Một là thuật Ngự Phong, hai là thuật Tị Thủy, về phần thuật Khống Lôi thì hiện tại anh chưa có điều kiện học tập.  

Trước tiên nói đến thuật Ngự Phong, Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thuật pháp này, dựa vào chân khí trong cơ thể chống đỡ, cộng thêm linh thức kết nối với gió trong đất trời khiến bản thân bay lên.  

Thế nhưng nói dễ hơn làm, thuật này cần phải có đầy đủ chân khí và sức mạnh linh thức chống đỡ có thể cảm giác được sức gió.  

Bay bao lâu hay bay cao đến đâu đều có hạn chế, hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có bao nhiêu chân khí, chỉ cần đủ chân khí, muốn bay thế nào thì bay thế đó.  

Khuyết điểm là rất hao phí chân khí và tinh thần lực, cũng chính là sức mạnh linh thức.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên nhất định phải học được thuật pháp này, bởi vì công dụng của nó dùng để chạy trốn, tiện hơn bùa tăng tốc rất nhiều.  

Thuật Tị Thủy thuộc loại hình hỗ trợ, hoàn toàn không cần luyện tập đã có thể thi triển, công dụng đúng như tên gọi của nó là tránh nước, lúc xuống nước có thể tự do đi lại trong nước mà không sợ ướt quần áo.  

Về phần thuật Khống Lôi được xem như là một pháp thuật công kích khá mạnh, thế nhưng điều kiện tu luyện phải có sấm sét mới được, Dương Bách Xuyên nhìn xong chỉ muốn mắng mẹ nó, cũng không thể bắt anh trời mưa lên núi hứng sấm chứ?  

Hiện tại, pháp thuật này chỉ có thể đặt sang một bên, Dương Bách Xuyên bắt đầu nghiên cứu thuật Ngự Phong trước.  

Trong lòng vừa niệm pháp quyết, chân khí tỏa ra từ đan điền, trải rộng khắp người, sau đó Dương Bách Xuyên nhắm mắt cảm giác sức gió giữa thiên địa.  

Tu luyện thuật Ngự Phong cũng nhất thiết phải có gió thổi mà chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của gió, dẫn dắt sức gió dung nạp vào trong cơ thể, rồi dùng ý niệm điều khiển chúng, đạt được mục đích phi hành.  

Thật ra cảm nhận sức gió cũng giống như Dương Bách Xuyên cảm giác linh khí trời đất lúc trước.  

Ở trong thiên địa, ngoại trừ linh khí Ngũ Hành tất nhiên còn có sức mạnh của phong lôi tồn tại, chỉ cần có thể cảm giác được là có thể chuyển hóa thành của riêng mình.  

Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên đã cảm giác được linh khí Ngũ Hành, sau đó anh cẩn thận cảm nhận lực lượng bên ngoài linh khí Ngũ Hành.  

Quá trình này không được nóng nảy, sức mạnh trong thiên địa tuy nhìn không thấy sờ không được nhưng thật sự tồn tại, đối với tu chân giả mà nói chỉ có thể kết nối bằng cảm giác.  

Thế là Dương Bách Xuyên ngồi im trong mật thất không nhúc nhích, không biết đã trôi qua một giờ, hai giờ, một ngày hay là hai ngày... Anh cứ như vậy lẳng lặng nhắm mắt.  

Trong một khoảnh khắc, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo, khóe miệng anh bỗng hiện lên ý cười, anh biết mình đã thành công.  

Dưới sự thúc đẩy của sức mạnh linh thức, quá trình kết nối diễn ra chậm rãi, dần dần loại cảm giác lạnh lẽo này càng ngày càng sâu sắc.  

Dương Bách Xuyên dẫn dắt nó đi khắp cả người, trong lòng hơi động, khẽ thốt lên một chữ: “Hợp!”  

Ngay sau đó, anh đọc pháp quyết của thuật Ngự Phong: “Thiên địa xoay chuyển, mây thuận gió hòa, phong hóa đại đạo, đại đạo vô hình, Ngự Phong!”  

Chữ cuối cùng vừa dứt, Dương Bách Xuyên đột nhiên mở hai mắt, cảm giác cơ thể mình vèo một cái bay lên trời.  

“Bốp ~”  

“Shhh!”  

Thuật Ngự Phong tu luyện thành công, thi triển bằng ý niệm, vừa rồi Dương Bách Xuyên muốn thử bay lên nên trong đầu tưởng tượng đến dáng vẻ bay trên trời của bản thân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play