Chủ tiệm Diêu biết Dương Bách Xuyên không định bán thì vô cùng tiếc nuối, đưa cho anh một tấm danh thiếp: "Dương tiên sinh, không biết cửa hàng của chúng tôi có thể nhờ cậu điêu khắc một món trang sức không? Cậu yên tâm, giá cả không thành vấn đề, hy vọng có thể hợp tác."  

Ông ta vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Dương Bách Xuyên.  

Kết quả là Dương Bách Xuyên nói: "Được chứ, ông có nguyên liệu cao cấp thì tôi sẽ điêu khắc cho cửa hàng của các ông một món." Dương Bách Xuyên đồng ý. Sau này anh muốn luyện tập kỹ thuật điêu khắc, đương nhiên cần rất nhiều phỉ thúy ngọc thạch, đây cũng là chuyện tốt.  

Chủ tiệm Diêu mừng rỡ, xin số điện thoại của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này điện thoại có tin nhắn đến, Dương Bách Xuyên không cần nhìn cũng biết là Lâm Hoan đang thúc giục mình. Chậm trễ nửa tiếng, anh cũng nên đi rồi. Anh rất vui khi gặp lại người bạn cũ Bê Đê, ngồi với nhau một lát cũng là chuyện bình thường. Vả lại đến nhà Lâm Hoan cũng chỉ ăn cơm, không phải việc gấp.  

Ba món quà đã được bọc xong, Dương Bách Xuyên cất điện thoại, đứng dậy trao đổi phương thức liên hệ với Bê Đê và chị Mai rồi chuẩn bị rời đi.  

"Bê Đê, chị Mai, tôi đi trước đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại."  

"Được, cậu đi làm việc của mình đi."  

"Tạm biệt!"  

...  

Nhà Lâm Hoan nằm ở khu tập thể chính quyền tỉnh. Khi Dương Bách Xuyên đến bị chặn ngoài cửa không cho vào, anh bèn gọi điện cho Lâm Hoan ra đón mình.  

Một lát sau, Lâm Hoan trưng ra vẻ mặt u oán ra ngoài cổng ký tên, đón Dương Bách Xuyên vào trong.  

Sau khi đỗ xe xong, lúc đi lên lầu Lâm Hoan phàn nàn: "Anh nói sắp tới, mẹ em đã chuẩn bị một bàn cơm, đợi suốt nửa tiếng, bây giờ lạnh ngắt rồi."  

"Hix, anh xin lỗi. Không thể trách anh được, lần đầu tiên đến nhà em, anh phải chuẩn bị quà chứ. Đây là quà anh tự làm, cho nên chậm trễ thời gian." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa cho Lâm Hoan xem chiếc túi trong tay.  

Lâm Hoan nghe vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hừ mũi đi lên lầu.  

Về đến nhà, cô ấy hô ngoài cửa: "Ba mẹ ơi, anh Xuyên đến rồi."  

Bởi vì lần trước Dương Bách Xuyên đã cứu Lâm Hoan, lại thêm ba Lâm Hoan đi tỉnh khác, Dương Bách Xuyên đã phái Đường Long và Cổ Tư Lạc đi theo bảo vệ, cho nên ba mẹ Lâm Hoan rất cảm kích anh.  

Nhưng khi biết con gái đang hẹn hò với Dương Bách Xuyên, thái độ của hai người lập tức thay đổi.  

Hai người đều là người từng trải, lần trước đến biệt thự của Dương Bách Xuyên thấy rất nhiều cô gái ở đó, mặc dù anh nói họ là bệnh nhân, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra đó không phải là bệnh nhân bình thường.  

Dương Bách Xuyên lăng nhăng như vậy, bọn họ rất lo lắng cho cô con gái Lâm Hoan.  

Bọn họ bảo Lâm Hoan mời Dương Bách Xuyên đến nhà chính là vì chuyện này.  

Nhưng hôm nay Dương Bách Xuyên nói là sẽ đến, vậy mà để hai người già đợi một lúc. Bọn họ rất khó chịu, thái độ bất giác thay đổi. Cậu là con rể, sao có thể để chúng tôi mời cậu? Mời được cậu rồi, sao còn bắt chúng tôi đợi lâu như vậy?  

Ba của Lâm Hoan là đàn ông, không chú ý tới những chi tiết này cho lắm. Ông ta nói với Dương Bách Xuyên: "Tiểu Dương đến rồi à, mau vào ăn cơm!"  

Mẹ Lâm Hoan không dễ đối phó. Bà ta nhìn Dương Bách Xuyên, lạnh lùng hừ mũi. Cả một bàn cơm bà ta nấu đã lạnh ngắt rồi.  

Dương Bách Xuyên thấy mẹ Lâm Hoan mặt nặng mày nhẹ, đương nhiên cũng biết là mình tới muộn khiến người lớn không vui. Anh cười làm lành: "Cháu chào cô chú."  

Lâm Hoan nhìn sắc mặt mẹ mình, lập tức không vui: "Mẹ à, anh Xuyên tự tay chuẩn bị quà cho mẹ nên mới đến muộn đấy." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play