*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa ngẩng đầu nhìn thấy bốn người Trường Linh nhìn mình, một đám đều bày ra vẻ mặt kỳ quái, Dương Bách Xuyên cười ha ha đi lên phía trước nói: “Mấy vị chờ lâu rồi, trước đó lão ma Đinh khốn khiếp kia muốn chơi ta một vố ở khu Loạn Thạch nên mới đi ra chậm, xin lỗi xin lỗi~”
Khoé miệng đạo trưởng Trường Linh giật giật, ông ta cũng không quá để ý chuyện Dương Bách Xuyên không cho ông ta mặt mũi. Tuy rằng hai thế lực cổ xưa của Trung Quốc và nước ngoài có ước định, không được công khai chém giết, nhưng trên thực tế vẫn không ngừng đấu tranh gay gắt, ông ta cũng rất vui vì Dương Bách Xuyên đánh lão ma Đinh.
“Đinh đạo hữu làm không đúng lý, nhưng Dương đạo hữu có thể đi ra thật đáng mừng, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi vào đi ~” Đạo trưởng Trường Linh không đau không ngứa nói chuyện, lập tức tung người tiến vào khe nứt trên vách đá.
Nguyên Thần Tử và lão tổ Địa Tâm nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy kiêng kỵ, cũng bước nhanh tiến vào trong núi.
Giờ phút này, trùng độc không có Dương Bách Xuyên khống chế, nhao nhao đều lui về khu Loạn Thế trong sương mù dày đặc.
Bách Sơn tức giận bất bình nói: “Sư tổ yên tâm, chờ sau khi trở về, tôi sẽ canh giữ ở bên cạnh ngài, thấy lão ma Đinh tôi sẽ trừng trị ông ta.”
Dương Bách Xuyên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi trước rồi nói sau.”
Ba người lập tức tiến vào trong khe nứt trên vách đá.
Theo lời nói của Bách Sơn, nơi này chính là môn hộ, vết nứt trên vách đá thật ra là cơ quan, cần ba Tiên Thiên cùng nhau xuất ra sức mạng mới có thể mở ra.
Sau khi tiến vào núi, chỉ cần xuyên qua chính là chỗ đạo tràng Vu Hàm, đây là một sơn cốc, trên bản đồ vệ tinh đều không có đánh dấu sơn cốc, bất kỳ ở đâu đều không vào được, chỉ có nơi này mới có thể tiến vào.
Vết nứt trên vách đá ước chừng rộng khoảng một mét, thật đúng là như Bách Sơn nói, đích thật có dấu vết có người đã động đến, ở đây đen kịt đến nỗi không thấy mười ngón tay, cũng may tất cả mọi người đều là võ cổ giả, không tồn tại vấn đề nhìn không thấy đường đi.
Sau khi đi bộ khoảng năm hoặc sáu trăm mét thì xuất hiện ánh sáng.
Sau khi mọi người xông ra, thấy được thật sự có một sơn cốc xuất hiện, chỗ bọn họ ở chính là chân của một ngọn núi rất lớn.
Ánh mắt nhìn xa xăm, cây cối tươi tốt, cảnh đẹp như mùa hè, nhưng thực ra lúc này đã bước vào mùa đông.
Nhưng trong sơn cốc nhìn qua xung quanh đều là núi, giống như đi vào rừng mưa nhiệt đới, cây cổ thụ che trời, sơn khê chảy xuôi, toàn bộ giống như bồng lai tiên cảnh vậy.
Thay vì nói nơi này là sơn cốc, chi bằng nói đây là một cái hố trời thật lớn tự nhiên hình thành thì đúng hơn, nhìn qua bốn phía đều là ngọn núi cao vạn trượng chọc trời, có những đám mây vờn quanh.
Thời điểm phóng ra linh thức, Dương Bách Xuyên lại phát hiện nơi này không cần sử dụng linh thức, trong đầu cũng vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: “Nhóc con, ở đây có có chút cổ quái, cẩn thận vẫn hơn.”
Dương Bách Xuyên nhịn không được hỏi: “Ông già, người nhìn ra cái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT