Về phần đan Bồi Nguyên, tôi nói thật cho ông biết, cho dù hôm nay tôi công bố phương thuốc luyện đan ra ngoài, cũng không ai có thể luyện chế ra đan Bồi Nguyên, nói không phải khoe khoang chứ ngoại trừ tôi, chí ít hiện tại không ai có thể luyện chế ra đan Bồi Nguyên.  

Tôi cũng biết những người ở tông môn cổ xưa này xuống núi đến đây ít nhiều là vì đan Bồi Nguyên trên người tôi.”  

Nói đến đây Dương Bách Xuyên dừng lại một chút, sau đó nói: “Được, tôi thành toàn cho mọi người, hôm nay trên người tôi có mười hai viên đan Bồi Nguyên, đều có thể lấy ra, nhưng mà... Sẽ không thể cho không mấy người, phải lấy thiên tài địa bảo đến đổi.  

Hơn nữa, một hồi mọi người ai muốn đan Bồi Nguyên chỉ cần có thể lấy ra được linh dược còn sống của tinh thạch Tiên Thiên, tôi cũng luyện chế ra cho người đó, nhưng nếu ai dám lấy ông ngoại tôi và gia tộc Đoan Mộc ra để uy hiếp, Dương Bách Xuyên tôi hôm nay thề với trời, là người giết người, là tông môn diệt sạch tông môn.”  

Trải qua suy nghĩ kỹ càng, Dương Bách Xuyên vẫn quyết định phơi bày chuyện này ra ngoài ánh sáng, chỉ như vậy mới có thể đàn áp rất nhiều ý nghĩ xấu xa của những người ở đây, hơn nữa còn có thể làm cho mình sống được tốt hơn, dù sao cũng chỉ là luyện đan mà thôi, chỉ cần có linh dược thì anh tiện tay là có thể luyện chế ra đan Bồi Nguyên rồi.  

Cũng có thể dập tắt sự uy hiếp của lão ma đầu Đinh Dương đối ông ngoại, cũng có thể cho mình bớt đi không ít phiền phức.  

Khi Dương Bách Xuyên trong lúc nói chuyện nhìn chằm chằm Đinh Dương, trong lòng Đinh Dương chấn động, nhất là lúc Dương Bách Xuyên nói ai dám uy hiếp ông ngoại của anh, lời thề và ánh mắt đều thể hiện rõ sự quyết tâm làm cho Đinh Dương hơi e dè.  

Đích thật là ông ta muốn lấy gia tộc Đoan Mộc ra để uy hiếp Dương Bách Xuyên, cũng muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Võ Đang và Dương Bách Xuyên, sau đó đục nước béo cò.  

Nhưng hiện tại xem ra ông ta đã xem thường Dương Bách Xuyên qua rồi, Đinh Dương dần dần thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng ông ta đã nghĩ lại về Dương Bách Xuyên, cuối cùng đúc kết được một điều, nhân vật thiên tài bậc này, hay là giết không thì đừng trêu chọc.  

Hơn hai mươi tuổi lại có thể chống đỡ đòn tấn công của Nguyên Thần Tử là Tiên Thiên tầng một, ba chưởng trước đó cũng rất khí thế và uy lực, Đinh Dương trong âm thầm nhìn thấy rõ ràng, thực lực của Dương Bách Xuyên chắc chắn sắp tiến nhập Tiên Thiên, nhưng vẫn chưa thực sự bước vào Tiên Thiên.  

Nếu Dương Bách Xuyên chính thức bước vào Tiên Thiên chắc chắn là tồn tại vô địch trong số những người cùng cấp bậc, yêu nghiệt bậc này là nhân vật rất hiếm thấy.  

Là thế lực võ cổ giả nước ngoài, Đinh Dương rất muốn giế t chết Dương Bách Xuyên là thiên tài của phe Trung Quốc, nhưng nhìn tình hình hôm nay e là không thể rồi.  

Hay là trước tiên cứ chiếm được lợi ích đã, chờ sau khi trở về triệu tập đám lão quỷ kia rồi cùng nhau bàn bạc vậy?  

Nghĩ tới đây, Đinh Dương thu hồi ánh mắt, lần nữa cười ha ha: “Dương tiểu hữu nhầm rồi, lão phu làm sao có thể uy hiếp ông ngoại cậu chứ, chúng ta cùng thuộc võ cổ giả nước ngoài, đoàn kết cũng không kịp đấy chứ.”  

Nói xong, ông ta cười tiếp tục nói: “Nếu Dương tiểu hữu có đan Bồi Nguyên bán ra, đây chính là chuyện tốt, không biết giao dịch như thế nào nhỉ?”  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Đinh Dương dối trá, vẻ mặt ghê tởm, nếu như giờ phút này anh là tu vi Trúc Cơ kỳ, nhất định sẽ đánh chết tên khốn kiếp này, đáng tiếc quá, sau khi giao đấu với Nguyên Thần Tử, mặc dù không chịu thiệt, nhưng cũng thử sức được tu vi hiện tại của mình chỉ có thể bảo toàn tính mạng dưới tay võ cổ giả Tiên Thiên tầng một, muốn đánh bại Tiên Thiên tầng một cũng không có khả năng.  

Sau khi Đinh Dương hỏi cách giao dịch đan Bồi Nguyên, Dương Bách Xuyên thật sự không biết trả lời thế nào, bởi vì anh hoàn toàn chưa từng làm qua loại chuyện này, cũng không thể nói dùng tiền tài giao dịch được?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play