*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng anh càng lúc càng xem trọng nước Sinh Mệnh hơn, anh không ngờ rằng nó thực sự có tác dụng giúp các võ cổ giả trở thành Tiên Thiên, đây là một tác dụng rất đáng gờm.  

“Tốt lắm tốt lắm, rất ổn!” Lúc này Đoan Mộc Hành Thiên không biết phải diễn tả sự phấn khích và tình trạng thể chất của mình như thế nào, nói tốt mấy lần liên tục.  

“Chú Văn, có thể mở hai mắt ra rồi!” Anh cười nói.  

Đoan Mộc Văn cũng mở hé mắt ra, cố gắng cử động cánh tay bị đứt lìa của mình, ông ấy thấy nó cực kỳ linh hoạt và không có chướng ngại nào cả. Toàn bộ cánh tay bị đứt lìa, máu thịt hư thối đã khôi phục lại như cũ, hình như đến cả một vết sẹo nhỏ cũng không còn, không hề giống như vừa lấy ra từ trong bụng của Mãng Xà hai đầu.  

Đoan Mộc Văn kích động lập tức quỳ sụp xuống đất: “Cảm ơn cậu chủ đã chữa trị. sau này cậu chủ cứ việc sau bảo, Đoan Mộc Văn này nguyện vì cậu chủ mà đầu rơi máu chảy.”   

Hôm nay Đoan Mộc Văn biết cậu chủ không chỉ chữa khỏi cánh tay bị gãy mà còn trị được độc của Mãng Xà hai đầu, tuy rằng hiện tại ông ấy chưa biết độc tố này là gì nhưng chắc chắn không chữa thì đừng hòng nghĩ tới việc cải thiện võ công, nói không chừng làm không tốt còn mất mạng như chơi.  

Đây chính là ơn cứu mạng.  

“Chú Văn, chú mau đứng dậy đi. Nếu hôm nay không có chú và ông ngoại thì e rằng cháu cũng lành ít dữ nhiều. Nói thật, trong lòng cháu cũng rất áy náy khi thấy những đệ tử nhà họ Đoan Mộc ngã xuống vì mình.” Dương Bách Xuyên nghĩ đến Đoan Mộc Lôi và những người đã bị giết trước đó, trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi.  

Lúc này, Đoan Mộc Hành Thiên nói: “Cháu ngoan, ông ngoại có một con trai và một con gái, mẹ của cháu có thể nói là viên ngọc quý của cả nhà họ Đoan Mộc, nhưng vì cuộc chiến trong gia tộc, ông ngoại đã không bảo vệ con bé tốt, ông ngoại cảm thấy xấu hổ với mẹ của cháu, thậm chí còn xấu hổ với anh chị em của cháu nữa.  

Nhớ kỹ, từ nay cháu sẽ là thành viên của nhà họ Đoan Mộc, cháu của Đoan Mộc Hành Thiên, ông tin rằng những đệ tử đã mất hôm nay đều sẽ rất vui vì gia tộc chúng ta có được một cậu chủ nhỏ xuất sắc như cháu, ông ngoại cũng không có bao nhiêu người thân.”  

Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động, anh biết ông ngoại nói mình không có nhiều người thân là chỉ thành viên dòng chính nhà họ Đoan Mộc. Thật ra toàn bộ gia tộc Đoan Mộc có rất nhiều nhánh phụ, kể ra thành viên nhiều vô số nhưng cũng giống những gia tộc khác, dòng chính lúc nào cũng chẳng được mấy người.  

Anh còn biết được từ lời của ông ấy, hình như mình còn có một người cậu ruột. Anh cũng nghe được, mỗi lần ông ấy nhắc tới mẹ, trong lời nói đều tràn đầy đau lòng và áy náy.  

Ba người nói chuyện một lúc, thấy trời đã khuya, Dương Bách Xuyên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liên lạc với Độc Cô Vô Tình và Thanh Tước.  

Trong tình huống nguy cấp, mặc dù có thể có người đuổi theo bọn họ nhưng Dương Bách Xuyen tin rằng mấy người Độc Cô Vô Tình có thể đối phó được.  

Dù sao thì kẻ thù thực sự đã bị anh và ông ngoại giế t chết rồi.  

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Độc Cô Vô Tình vang lên: “Tiên sinh, ngài thế nào rồi? Có sao không? Ngài đang ở đâu?"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play