Bây giờ Dương Bách Xuyên đã tìm tới tận cửa rồi, có nghĩa là Lâm Hoan đã chết, anh muốn báo thù cho bạn gái, đây là bế tắc.  

Chỉ là Thủy Thần Trạch có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông, sao Dương Bách Xuyên có thể điều tra ra được?  

Toàn bộ cổ võ giới có thể điều tra ra cương độc trấn gia của nhà họ Thủy bọn họ thật sự không có, trừ phi là những thế lực tông môn cổ xưa kia, thế nhưng các cổ võ giới tông môn của Trung Quốc đã sớm phong bế không ra khỏi cửa, làm sao có thể điều tra ra được?  

Thật sự nghĩ không ra, sớm biết như vậy lúc trước mấy người nọ tìm anh bọn họ làm giao dịch này bọn họ nhất định sẽ không làm.  

Nhìn thấy anh ba chặt đứt tay, Thủy Thần Trạch sốt ruột đột nhiên đánh về phía Dương Bách Xuyên, muốn chặn Dương Bách Xuyên lại, để cho anh ba chạy khỏi chết được, hôm nay xem như cũng đã nhìn ra, anh em bọn họ có cộng lại cũng không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.  

Thủy Vô Ngân nghe được lời nói của Lão Tứ, trong nội tâm căm hận, anh ta cũng không chạy về phía cửa, mà lại lách vào một căn phòng.  

Dương Bách Xuyên đối mặt với sự ngăn cản của Thủy Thần Trạch, mở miệng nói: “ Thi Nhi giao cho em rồi, cố gắng đừng giết anh ta, chờ anh còn một số chuyện cần hỏi.”  

“Thu Nhi biết rồi!” Cô nhóc lẩn trốn nhẹ giọng lên tiếng, lách mình xuất hiện trước mặt Thủy Thần Trạch, đưa tay chộp lấy bả vai anh ta.  

Giờ phút này nội tâm Thủy Trần Thạch kinh hãi, anh ta đột nhiên phát hiện bả vai mình bị ai nắm lấy, đột nhiên đánh một quyền qua.  

Nhưng quyền này bị hụt, sau lưng cũng không có người nào, mà lúc này Dương Bách Xuyên cũng đang đuổi theo anh ba Thủy Vô Ngân, cách anh ta rất xa.  

Thân là truyền nhân của gia tộc săn thi Tương Tây, mọi người trong nhà họ Thủy đều có quen biết với những người đã chết, biến thi thể thành tài nguyên và bạn bè, không có chút sợ hãi nào, nhưng chưa từng nhìn thấy quỷ.  

Nhưng giờ phút này, trong đầu Thủy Thần Trạch chỉ nghĩ đến chữ quỷ này.  

Trái phải không có ai, nhưng thân thể anh ta vẫn bất động, trên người anh ta như bị một ngọn núi đè nặng xuống.  

Phía sau Thủy Thần Trạch thoáng chút đổ đầy mồ hôi lạnh, hét lên tay vung vẩy quanh không trung, nhưng anh ta không thể chạm vào bất kỳ vật thể thực nào.  

Anh ta vô cùng sợ hãi...  

Đến một lúc nào đó mắt anh ta trợn trắng hôn mê bất tỉnh.  

Nếu như Thủy Trần Thạch có thể nghe thấy tiếng nói, sẽ phát hiện cô nhóc Ngô Mặc Thu ghé sát vào lưng anh ta... Đáng tiếc anh ta không nhìn thấy, Ngô Mặc Thu cũng không phải là quỷ, mà chính là Quỷ Tu Giả, thi triển một thuật pháp nhỏ đã khiến cơ thể anh ta nặng như núi.  

Dương Bách Xuyên không để ý tới Thủy Thần Thạch, anh tin tưởng cô nhóc Ngô Mặc Thu có cách thu phục anh ta.  

Thủy Vô Ngân đi vào trong phòng, đi sát theo, khi bước vào, anh thấy nó giống như một thư phòng.  

Nhưng không thấy bóng dáng Thủy Vô Ngân đâu.  

Thả linh thức ra quét qua phòng một lượt, Dương Bích Xuyên nhếch miệng cười cười, cùng suy đoán trong lòng anh không khác biệt lắm, trong thư phòng này còn có phòng tối.  

Đi đến bên cạnh phòng sách dùng sức đẩy giá sách ra, quả nhiên đằng sau còn có một cánh cửa bí mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play