Bà ấy cười nhẹ nói: “Được chứ được chứ, mẹ rất yên tâm khi có bác sĩ Dương chăm sóc cho con, nhưng ba mẹ không biết Tiểu Dương có thấy tiện hay không thôi.  

“Bác sĩ Dương, có tiện cho cậu không?” Lâm Hoan mỉm cười nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy đe dọa, nếu như Dương Bách Xuyên dám nói một lời, cô sẽ tức giận ngay tại chỗ.  

Dương Bách Xuyên thì sao?  

Có mặt ba mẹ của Lâm Hoan ở đây, cùng ánh mắt đe dọa của Lâm Hoan, anh thật sự không dám nói lời xúi quẩy, chỉ có thể cảm thấy chua xót trong lòng, trên mặt nở nụ cười nói: “Dì đừng lo, nhà con rất lớn và thuận tiện, con sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Hoan nên chú dì cứ yên tâm.”  

“Vậy được rồi, vậy làm phiền  Tiểu Dương nhé, ngày mai chúng ta sẽ đến gặp Hoan Nhi, chắc là được nhỉ?” Hà Mai cười nói. Sau khi bệnh của Lâm Hoan được chữa khỏi, bà ấy không còn hoảng loạn như trước đây nữa, nói một cách trang nghiêm, đôi mắt của bà ấy đầy sự tinh anh.  

“Không sao, chú và dì đến là vinh dự của cháu. Mọi người luôn luôn được chào đón.” Dương Bách Xuyên trái lương tâm nói.  

“Vậy thì làm phiền cậu nhé, hãy chăm sóc cho Hoan Nhi của chúng tôi, hai người bọn tôi đi trước nhé?” Hà Mai mặt hắc tuyến trừng mắt nhìn Lâm Chấn Hải, kéo ông ấy lên xe rồi rời đi..  

Sau khi nhìn bố mẹ mình rời đi, Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Sao thế? Trông cậu hình như không muốn tôi đến nhà cậu à?”  

“Sao có thể, hehe, có chuyện này tôi phải nói trước với cậu, tôi còn có ba bệnh nhân nữ ở nhà nữa.” Dương Bách Xuyên rất áy náy, khi nói vậy thì giọng anh càng nhỏ hơn.  

Mặc dù ba người phụ nữ trong gia đình không liên quan gì đến anh, nhưng anh sợ Lâm Hoan hiểu lầm, nghĩ xong vẫn nghiến răng nói trước, để sau này đừng có hiểu lầm gì nữa. Sẽ rất tệ nếu phụ nữ chèn ép hiểu lầm nhau.  

Nghe những gì mà Dương Bách Xuyên nói, trong mắt Lâm Hoan hiện lên vẻ thất vọng, nhìn bộ dạng sợ mình tức giận, cuối cùng bật cười nói: “Là bệnh nhân nữ, không phải chỉ có ba nữ sao, tôi đến đó là để bồi dưỡng cơ thể, không phải đi đánh nhau, đi thôi nào bác sĩ Dương.”  

“Ha ha, tôi biết Hoan Nhi là một người thấu tình đạt lý mà!” Dương Bách Xuyên vừa táo tợn vừa nói lời xu nịnh.  

Họ vừa nói chuyện vừa bước vào trong xe đi đến biệt thự.  

Trên đường đi, Lâm Hoan hỏi, “Ba bệnh nhân nữ đều là phụ nữ của cậu phải không?”  

Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi đẩy trán, trừng mắt nói: “Đừng có nói bậy, sao có thể được, thực sự chỉ là bệnh nhân thôi.”  

“Nhìn bộ dạng chột da của cậu, dù sao tôi cũng không quan tâm cậu có bao nhiêu phụ nữ… Dù sao cũng chẳng có gì đáng nói cả.”   

Lâm Hoan đỏ mặt nói thầm thì trong miệng.  

Dương Bách Xuyên đã hiểu được ý của cô một chút, nhưng vào lúc này, anh chỉ có thể giả vờ như bị điếc không nghe được gì cả.  

Ban đầu anh và Lâm Hoan rất đam mê, nói trắng ra là giống như kiểu kẻ muốn cho người muốn nhận,  

Tuy nhiên, vì Dương Bách Xuyên đã biến Lâm Hoan trở thành người phụ nữ của anh, nên anh không mặc kệ cô được.  

Bây giờ, điều làm anh lo lắng là trình độ của Triệu Nam, Bây giờ biệt thự cộng với Lâm Hoan là bốn người phụ nữ, Triệu Nam cũng sống trong khu biệt thự, nếu gặp nhau ngày đó sẽ rất xấu hổ, nói đến đây, mấy ngày nay anh đều không đi làm nên sẽ chuẩn bị cho ngày mai, nên ngày mai phải chuẩn bị đến đó kiểm tra một chút.  

Trở lại biệt thự, Độc Cô Vô Tình, Lục Vũ Thư và Khưu Vân đều đang xem TV trong phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play