Lúc này, Dương Bách Xuyên sao có thể bị mắc lừa?
Đứng ở ngoài là an toàn sao?
Xem hắn là thằng ngốc chắc!
Dù sao thì ý tứ cũng rất rõ ràng, lão già như ông đừng hòng lừa được hắn.
Hắn cũng uy hiếp ngược lại lão ta, có chết thì cùng chết, ông đừng nghĩ tới việc giở trò.
Thế nên Đông Nhan cũng nghe hiểu ý của Dương Bách Xuyên, ông ta tức tới đen cả mặt.
Nhưng quả thật ông ta không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể lừa được Dương Bách Xuyên.
Lão hít sâu một hơi nói: “Nếu như Dương đạo hữu muốn mạo hiểm, vậy thì đi cùng thôi, nhưng mà một khi vào trong thì lão phu cũng không để ý tới các người được, tốt nhất là nên cẩn thận.”
“Chúng ta sẽ tự bảo vệ bản thân, Đông Nhan đạo hữu cứ yên tâm” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Vậy thì đi thôi ~” Đông Nhan hừ lạnh một tiếng rồi dẫn hai thuộc hạ đi vào trong biển lá rậm rạp của Yêu thụ Qủy Mẫu .
“Xốc lại tinh thần đi theo ta, cẩn thận lão già kia lừa chúng ta.” Sau khi dặn dò Tuyết Hương và Yến Xích Hà một tiếng, thân hình Dương Bách Xuyên lóe lên rồi cũng tiến vào trong.
Thật ra nếu không phải do Đông Nhan kiêng dè Tuyết Hương thì ông ta đã sớm ra tay với Dương Bách Xuyên rồi, khống chế được Dương Bách Xuyên thì sẽ năm trong tay cách lấy Quỷ Mẫu Hoa Lệ.
Chỉ đáng tiếc Tuyết Hương ở bên Dương Bách Xuyên một tấc cũng không rời, đối mặt với yêu tiên cùng cấp bậc, Đông Nhan vẫn rất kiêng ky.
Mà Dương Bách Xuyên cũng không cho ông ta bất cứ cơ hội nào. Đương nhiên trước khi chưa đoạt được cách để lấy Quỷ Mẫu Hoa Lệ thì Đông
Nhan sẽ không trở mặt, đợt khi lại gần Dương Bách Xuyên, lấy được đồ thì cũng chính là lúc hai bên không nể mặt nhau.
Bọn họ một trước một sau tiến vào trong phạm vi lá vây của Yêu thụ Qủy. Mẫu.
Tối tăm, u ám là những gì mà Dương Bách Xuyên cảm nhận được khi bước vào.
Trước Dương Bách Xuyên là ba người Đông Nhan, trong mắt hắn bọn họ bước đi rất thiếu tự nhiên.
Nhưng hắn lại thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dường như ba người bọn họ đang tránh né nhánh cây, lá cây.
Căn bản không dám chạm vào.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên đang định lên tiếng nhắc nhở Tuyết Hương và Yến Xích Hà ở bên thì phát hiện hai người họ đã giơ tay chém đứt một nhánh cây đang chắn ở trước mặt.
“Không...
Chưa nói xong thì nhánh cây đã kêu lên tiếng răng rắc.
“Chủ nhân sao vậy? Chỉ là một cành cây nhỏ, không...”
Câu cuối của Yến Xích Hà cũng nói không nổi nữa, bởi vì sau khi nhánh cây kia bị chém đứt thì xung quanh vang lên những tiếng rào rạt...
Không cần nói Yến Xích Hà cũng biết mình đã gây họa rồi.
“Đừng có đứng ngây ngốc ở đó nữa, chạy nhanh.” Dương Bách Xuyên hô lên, vút một cái đã lên phía trước.
Lúc này, phản ứng của Yến Vô Hà cũng không chậm, hắn cũng chạy theo, Tuyết Hương thì càng không khiến Dương Bách Xuyên phải nhọc lòng.
Mặc dù cao thủ này ngây thơ nhưng lại là người có pháp lực cao nhất trong ba bọn họ, Dương Bách Xuyên nghĩ chỉ cần hắn và Yến Vô Hà không gây phiền phức cho nàng đã là tốt lắm rồi.
Cả biển lá đang rung chuyển, chỉ trong nháy mắt Dương Bách Xuyên cảm nhận được toàn bộ thế giới đều đang chuyển động.
Hắn biết đây là hậu quả do Yến Vô Hà tiếp xúc với Quỷ Mẫu Yêu Thụ.
Lão chó già Đông Nhan không nhắc nhở lấy một tiếng, ông ta cố ý chơi bọn họ.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không dễ chọc, tốc độ của hắn rất nhanh, chạy đuổi theo ba người Đông Nhan, muốn chết thì cùng chết, ông tưởng tiểu gia đây chỉ nói chơi thôi chắc.
Nếu lượng lớn nhánh cây của Yêu thụ Qủy Mẫu cũng bắt đầu động, vậy thì mọi người cùng nhau đối mặt đi.
Đông Nhan thấy Dương Bách Xuyên đuổi tới thì cười lạnh, bỗng nhiên tăng tốc độ nhanh chóng kéo dài khoảng cách với đối phương.
Dương Bách Xuyên thất Đông Nhan nở nụ cười âm hiểm như vậy thì trong lòng thầm mắng: “Tên chó này cứ đợi đấy, tiểu gia phải lôi ông làm đệm lưng.”
Hắn thầm chửi rủa, trong đầu lóe lên một ý tưởng gian ác, kiếm Đồ Long xuất hiện trong tay, đột nhiên hắn chém một nhát về những cành cây rậm rạp đang che khuất bầu trời.
“Ầm ầm ầm ~”
“Rắc rắc rắc ~”
Cành cây to lớn bị Dương Bách Xuyên chém đứt...
“Dương Bách Xuyên ngươi muốn hết à ~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT