Đối với Tuyết Hương, Dương Bách Xuyên chưa xem nàng như một tiên thú, tính cách ngây thơ giống như một tờ giấy trắng.
Nhiều lúc, Dương Bách Xuyên muốn bảo vệ nàng.
“Đi, ta dẫn ngươi đi dạo ~”
“Dương Bách Xuyên, lão tử ngửi thấy mùi đan dược, ta muốn ăn đan dược ~” Lúc này, con hàng chim Thần Ma cũng sống động trở lại.
“Nếu ngươi còn làm ồn thì đừng trách ta không khách khí.” Hiện tại Dương Bách Xuyên đã tìm ra cách trói buộc con hàng này.
Trực tiếp quát nó, không được thì dùng bạo lực thì con hàng này sẽ yên tĩnh ngay.
“Tên khốn kiếp, lúc cần tới lão tử sao không thấy ngươi khách khí thế?” Chim Thần Ma xù lông.
“Nếu ngươi còn tiếp tục so sánh, đừng nói là Tiên Đan, đến cặn tiên dược ta cũng không mua cho ngươi, yên lặng chút đi, lát nữa sẽ thỏa mãn ngươi.” Dương Bách Xuyên cũng không biết làm thế nào với con hàng này.
Quả thật, đôi khi con chim này cũng rất có ích.
Mặc dù đầu óc nó lúc được lúc không, nhưng chỉ cần không bị động kinh thì những lời nó nói cũng giúp được hắn rất nhiều, thế nên Dương Bách Xuyên mới nhẫn nhịn hết sức có thể.
Những lời Dương Bách Xuyên nói ra, quả nhiên vẫn có tác dụng.
Chim Thần Ma câm miệng không nói lời nào, đập cánh rồi ngồi trên vai hắn.
Sau đó Dương Bách Xuyên mang theo Tuyết Hương đi ra ngõ nhỏ yên tĩnh.
Bọn họ đi tới một con phố có những cửa hàng san sát.
Hoàn cảnh và bầu không khí giống như chợ trên Trái Đất xuất hiện, đường phố rực rỡ muôn màu, từng dãy sạp ăn vặt, đủ các tiếng rao hàng, vô cùng náo nhiệt.
“Lục quả nghìn năm, hương vị thơm ngon, một quả chỉ cần ba khối tiên thạch
“Cây Đằng Mộc vạn năm, tài nguyên luyện khí thượng thừa, đi qua chớ nên bỏ lỡ, giá một trăm tên thạch hạ phẩm...”
“Một vò rượu Linh Hầu cuối cùng...” Liên tiếp những tiếng rao hàng đầy lôi cuốn.
'Thân hình Tuyết Hương thoắt cái đã đi tới trước một gian hàng bán linh quả, nàng cầm một tiên quả màu đỏ lên ăn.
ôi, tiểu cô nương, đây chính là Huyết Linh Quả nghìn năm mới nở hoa kết trái, một quả một trăm tiên thạch hạ phẩm.” Ông chủ gian hàng đột nhiên nói lớn, mang theo ý xảo quyệt.
Đầu Dương Bách Xuyên đầy vạch đen, đây là sơ xuất của hắn.
Không nói cho Tuyết Hương biết ăn cái gì đều phải trả tiền, à không đúng, là trả tiên thạch.
Rõ ràng là chủ gian hàng đang nhân cơ hội này để lừa gạt khách. Hắn đi tới híp mắt nhìn ông chủ: “Vị tiên nhân này, muội muội ta không hiểu chuyện nhưng ta hiểu, tiên quả của ngươi cùng lắm cũng chỉ một trăm năm mà thôi, muốn bán được giá thì cũng không cần phải nâng cao như vậy.
Tiểu gia đây không thiếu tiên thạch nhưng cũng không phải coi như rác, người làm ăn thì cần phải uy tín thành thật, hiểu không?
Tiểu gia đây sẽ mua thêm cho. ông, nếu như muốn lừa bịp người ta, có tin ta đập nát quầy hàng của ngươi không
Ông chủ quầy hàng này là một Chân Tiên, Dương Bách Xuyên đương nhiên không sợ, hơn nữa hắn còn phóng ra khí tức cường đại, cũng là Chân Tiên nhưng Dương Bách Xuyên hắn có thể giết chết một Kim Tiên.
Ông chủ kia nhìn Dương Bách Xuyên, cảm nhận được khí tức trên cơ thể hắn, ông ta thấy ánh mắt lóe lên của đối phương, trong lòng thầm cân nhắc, biểu cảm từ âm trầm lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười nói: “Haha, tiểu huynh đệ, chúng ta bán hàng thường có câu cửa miệng, tiên quả này năm khối tiên thạch, ngài xem để phu nhân nếm thử quả khác, tiểu huynh đệ yên tâm những tiên quả này của ta đều cực kỳ tươi ngon, không tốn nhiều tiên thạch của ngươi đâu.”
Nếu như đối phương đã biết tức thời, Dương Bách Xuyên cũng không gây sự nữa, hắn nhếch miệng thuận tay lấy mấy tiên quả, tốn năm mươi tiên thạch rồi đưa Tuyết Hương rời đi.
Tới một con phố, ở một quầy hàng xuất hiện rất nhiều kỳ thạch, Dương Bách Xuyên qua xem thử, hắn biết phần lớn hàng hóa bán ở những gian hàng như vậy đều là lừa gạt người, bất kể là Tiên Giới hay Tu Chân Giới.
Hắn cũng không định mua gì, mục đích là đưa Tuyết Hương đi dạo, hắn cũng hiểu biết được phong tục tập quán của thành Tiên Đan.
Nhưng khi đi qua một quầy hàng trên đường, chim Thần Ma lên tiếng: “Tên khốn kiếp, quầy hàng bên trái kia có thứ tốt ~”