Yến Vô Sư bị hắn áp đảo miểu sát. Đương nhiên đây là do chiếm được môi trường Tiên Thiên mới có thể hoàn thành, nếu hắn không bước vào Chân Tiên cảnh, Yến Vô Sơn cũng không áp chế

cảnh giới, thì sẽ không dễ dàng xử lý ông ta như vậy.

Lúc này ở bên khác, trận đấu của Đỗ Kiệt Bân và khoảng tám mươi Thiên Tiên vẫn đang diễn ra...

Mặc dù tu vi của Đỗ Kiệt Bân đã bước vào Chân Tiên cảnh, nhưng một mình đối mặt với nhiều Thiên Tiên như vậy cũng vẫn rất tốn sức.

Dù sao bọn họ đều là cảnh giới Thiên Tiên đại viên mãn.

Chân của Dương Bách Xuyên chợt động, cầm kiếm Đồ Long, nháy mắt đã gia nhập trận chiến.

Giờ phút này, Dương mỗ ra tay giống như sói trong bầy cừu.

Về cơ bản, căn cơ của Dương mỗ mạnh hơn người cùng cấp bậc rất nhiều. Bây giờ sau khi tu vi bỗng chốc từ Thiên Tiên sơ phẩm đột phá đến Chân Tiên sơ phẩm, hắn giống như cá gặp nước, đối phó với những Thiên Tiên này chẳng khác nào một trận tàn sát.

Hơn nữa còn có Đỗ Kiệt Bân cũng là Chân Tiên Cảnh, nên càng khủng bố hơn.

Hai người phối hợp với nhau, một trận tàn sát nghiêng về một bên bắt đầu.

Tiếng nổ và tiếng kêu thảm thiết của trận chiến vang lên không ngừng...

Sau khoảng sáu phút ngắn ngủi, trận chiến đã kết thúc.

Cả người Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân toàn là vết máu, đương nhiên đây không phải vết máu của bản thân bọn họ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cười ha ha.

“Chúc mừng Xuyên Tử.” Đỗ Kiệt Bân nói.

“Lão Đỗ, cũng chúc mừng ngươi.” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười. Hai người đều biết là đang chúc mừng tu vi của đối phương.



Đỗ Kiệt Bân nói: “Lần này có thể đột phá đều là nhờ Thạch Tiên Quả ngươi cho, nếu không đây sẽ là một tai họa của ta, không chết cũng sẽ thành phế nhân.”

“Sao lại nói như vậy?” Dương Bách Xuyên hơi tò mò, lúc trước mặc dù hắn từng thấy khí tức khắp người Đỗ Kiệt Bân không đúng, nhưng cũng không có thời gian hỏi han.

Ngay sau đó Đỗ Bân đã kể cho Dương Bách Xuyên nghe chuyện xảy ra trong cơ thể hắn ta. Đỗ Kiệt Bân không hề giấu giếm Dương Bách Xuyên điều gì, một là coi hắn như bạn bè, hai là vì hai người đã trải qua thử thách sinh tử, tình bạn càng tăng, cũng không có gì đáng che giấu.

Lúc nhắc đến Lão Mạc và A Thiện lần lượt tự bạo, vành mắt Đỗ Kiệt Bân vẫn đỏ lên, quay về phía đại sảnh nói: “Lão Mạc, A Thiện các ngươi có thể yên nghỉ rồi, †a và Xuyên Tử đã trả thù cho các ngươi. Sự hy sinh của các ngươi không hề uổng phí, ta đã hoàn toàn mở ra Phong Lôi Tiên Thể, còn bước vào Chân Tiên cảnh.”

Đỗ Kiệt Bân an ủi hồn thiên của Lão Mạc và A Thiện. Dương Bách Xuyên áy náy nói: “Xin lỗi lão Đỗ, là ta liên lụy các ngươi...”

Còn chưa dứt lời, Đỗ Kiệt Bân đã giơ tay chặn lại, nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi, Thượng Huyền Tiên Môn trước giờ đều không để ai trong mắt quen rồi, Yến Vô Sơn muốn giết ta, hoàn toàn sẽ không để ý gì hết. Cho dù ngươi không giết Yến Ngũ Xích, hôm nay đổi thành người khác, Yến Vô Sơn cũng vẫn làm như vậy.”

“Ngươi cũng đừng áy náy, tranh đấu giữa Tiên Môn trong tối ngoài sáng chưa từng dừng lại, hơn nữa ta thấy tên khốn Yến Ngũ Xích kia gai mắt lâu lắm rồi, chết mới tốt.”

“Vả lại phúc họa có nhau, cũng vì chuyện lần này ta mới mở thành công Phong Lôi Tiên Thể, còn bước vào Chân Tiên cảnh. Đây coi như là số trời, không liên quan tới ngươi, nhớ kỹ đi lại ở Tiên Giới, không có gì liên lụy hay không liên lụy, chỉ có thực lực mạnh yếu, nắm đấm mới là đạo lý chân chính.”



Lúc này trông Đỗ Kiệt Bân trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nghe hắn ta nói, Dương Bách Xuyên lại thấy có lý.

Quả thật mặc kệ là Tu Chân Giới hay Tiên Giới, vĩnh viễn đều là cường giả vi tôn.

Nhược giả không có lý lẽ gì đáng nói.

Sau đó Dương Bách Xuyên cũng kể cho Đỗ Kiệt Bân nghe chuyện hẳn tiến vào lò luyện đan lúc trước. Tất nhiên lúc lò luyện đan mở ra là chim Thần Ma nói với hắn, chuyện này thì không cần phải nói.

Còn cả chuyện Dương Bách Xuyên đã có được Thanh Liên Tiên Hỏa, hắn cũng không nói, không phải không tin Đỗ Kiệt Bân, mà vì hắn và Đỗ Kiệt Bân đều không tính là cường giả, Thanh Liên Tiên Hỏa lại là Tiên Hỏa xếp thứ ba của Tiên Giới, không phải chuyện đùa.

Mang ngọc mắc tội cũng tồn tại ở Tiên Giới.

Nói ra đều không phải chuyện tốt đối với bản thân hắn và Đỗ Kiệt Bân.

Ít nhất, Dương Bách Xuyên cảm thấy không nên nói ra trước khi có thực lực tự bảo vệ tuyệt đối.

Đương nhiên cái gì có thể nói thì Dương Bách Xuyên đều nói hết cho Đỗ Kiệt Bân, bao gồm cả ba loại phương pháp luyện đan quan trọng ghi chép trong sách Kỳ Quân Đan.

Đợi sau khi kể xong, Dương Bách Xuyên lấy một thẻ ngọc ra giao cho Đỗ Kiệt Bân, nói: “Lão Đỗ, ba phương pháp luyện đan hoàn chỉnh ta đều ghi chép ở trong thẻ ngọc, hy vọng có tác dụng với ngươi.”

Đỗ Kiệt Bân vô cùng cảm động vì Dương Bách Xuyên thẳng thắn đưa thẻ ngọc qua, hắn ta biết ánh mắt của hắn ta không nhìn nhầm, quả nhiên đã kết bạn được một người đáng quý trọng cả đời.

Đỗ Kiệt Bân nhận lấy ba phương pháp luyện đan, cũng không khách sáo với Dương Bách Xuyên, bởi vì hắn ta cần, Thái Thanh Tiên Môn bọn họ cần.

Sau khi nhận lấy thẻ ngọc, Đỗ Kiệt Bân hơi kích động, suy nghĩ rồi vẫn nói: “Xuyên Tử, mặc dù hơi khách sáo, nhưng ta vẫn phải nói tiếng đa tạ, ba phương pháp luyện đan này có lẽ có thể khiến Thái Thanh Tiên Môn bọn ta thoát được một kiếp nạn, thậm chí là bước vào một độ cao mới.”

“Nói thật ra thì đây là cơ duyên của ngươi, nhưng ta không thể từ chối. Lần này đã hoàn toàn trở mặt với Thượng Huyền Tiên Môn, đợi sau khi ra ngoài, thậm chí còn liên lụy tới Thái Thanh Tiên Môn bọn ta.”

“Theo sự ngang ngược của Yến Vô Lượng của Thượng Huyền Tiên Môn, tuyệt đối sẽ không chịu để yên, chắc chắn sẽ khai chiến với Thái Thanh Tiên Môn bọn ta. Bọn ta không sợ khai chiến với Yến Vô Lượng, nhưng lại kiêng dè thế lực sau lưng Thượng Huyền Tiên Môn, đó không phải thế lực Thái Thanh Tiên Môn bọn ta có thể đắc tội."

Đỗ Kiệt Bân nói đến đây, Dương Bách Xuyên không khỏi ngắt lời, hỏi: “Thế lực sau lưng Thượng Huyền Tiên Môn? Sao lại nói vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play