Dương Bách Xuyên không nghĩ tới Đỗ Kiệt Bân sẽ nói ra những lời đó, nhưng hắn biết những lời đó cũng không có gì sai. Ngoài ra, từ giọng điệu nghiêm nghị của Đỗ Kiệt Bân, hẳn lại biết thêm về một mặt tàn khốc của Tiên Giới.

Nếu chuyện này là do những người khác kể cho Dương Bách Xuyên, chưa chắc hẳn đã tin, nhưng Đỗ Kiệt Bân lại là một khuôn mẫu điển hình của tầng lớp thượng lưu ở Tiên Giới, xét ở một mức nào đó hoàn toàn có thể đại diện cho cả Tiên Giới, vì vậy Dương Bách Xuyên mới tin những lời Đỗ Kiệt Bân nói là thật.

Đồng thời xem nó như một lời cảnh tỉnh chính bản thân.

“Đa tạ lão Đỗ đã chỉ điểm.” Dương Bách Xuyên mỉm cười cảm ơn.

Cả bốn người bọn họ chẳng mấy để tâm tới chuyện Tào Mãn chạy trốn, chuyến này, có thể nói Đại Vũ Tiên Môn đã toàn quân bị giết, để lọt một Tào Mãn cũng chẳng dấy lên nổi sóng gió gì lớn.

Cuồng phong đã lặng, Dương Bách Xuyên cũng bắt tay vào thu dọn chiến trường.

Thiếu chủ tiên môn như Đỗ Kiệt Bân tất nhiên chướng mắt chút canh suông này, nhưng sau khi phi thăng lên Tiên Giới, Dương Bách Xuyên đã hóa thân thành quỷ nghèo, vì vậy không có chuyện hắn sẽ buông tha cho vật phẩm trên người mười hai Thiên Tiên bị hắn chém chết.

Sau khi đi dạo một vòng, Dương Bách Xuyên thu hoạch được chín mươi tám khối tiên thạch hạ phẩm.

Chiến lợi phẩm nhìn có vẻ rất phong phú.

Nhưng đây là toàn bộ số tiên thạch họ trấn lột được từ trên người mười hai thượng phẩm Thiên Tiên, ngoài ra chẳng còn thứ gì đáng giá cả, tới tiên đan cũng chẳng có lấy một viên.

Cũng nhờ vậy mà Dương Bách Xuyên đã có cái nhìn trực quan hơn về sự bần cùng trong tài nguyên tu luyện ở Tiên Giới.

***

Bốn người tiếp tục tiến về phía trước, lần này là Lão Mộ dẫn đường, hành trình xem như khá thuận lợi.

Đoàn người đi được tầm một Đại Chu Thiên, Lão Mộ bất ngờ ngừng lại, trước mắt Dương Bách Xuyên cũng hiện ra một toà kiến trúc bỏ hoang.

Nơi đó chính là mục tiêu lần này của họ.



Trên đường đi tới đây, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng đã nhận thức được rõ ràng về thời gian ở Tiên Giới.

Đương nhiên đều là công lao của Đỗ Kiệt Bân cả.

Thể theo lời Đỗ Kiệt Bân thì một ngày ở Tiên Giới tương đương một năm ở Tu Chân Giới, ngoài ra, thời gian ở Tiên Giới còn được chia nhỏ dựa theo Tiểu Chu Thiên và Đại Chu Thiên.

Một Tiểu Chu Thiên tương đương với mười hai tiếng, một Đại Chu Thiên tương ứng với hai mươi tư tiếng, tức một ngày một đêm trọn vẹn.

Theo tính toán của Dương Bách Xuyên thì kể từ lúc họ vượt sông, đến được đây đã trôi qua một Đại Chu Thiên rồi.

“Nơi này chính là đại điện tiên phủ mà ngươi nhắc tới sao?”

Đỗ Kiệt Bân mở miệng hỏi Lão Mộ.



“Hồi bẩm Thiếu chủ, chính là nơi này, đừng thấy nó đã trở thành phế tích mà lầm, diện tích của nó không hề nhỏ, bán kính ít nhất cũng năm mươi dặm, đây mới chính là khu vực trung tâm của Đại La Tiên Phủ.

Mật thất luyện đan mà chúng ta muốn tìm nằm ở sâu bên trong khu phế tích này, nhưng nơi đây không hề thái bình, chẳng những ẩn giấu vô vàn mãnh thú và tiên thú, mà còn có hiện diện cả mãnh thú cấp hai nữa.

Ngoài ra, lần này có tận mấy nghìn tiên nhân tiến vào tiên phủ, ta đoán có lẽ mười thế lực lớn của thế giới Đại Thanh cũng tới góp vui, có lẽ những người khác không biết tới nơi này, càng không dám tự tiện xông vào, nhưng người của mười thế lực lớn chắc chắn sẽ mò tới đây.

Vì vậy, từ giờ trở đi, chúng ta phải đê cao cảnh giác gấp. trăm nghìn lần, có đôi khi mãnh thú không đáng sợ, mà trái lại, con người còn âm hiểm hơn cả mãnh thú.

Nếu bỏ mạng tại đây, tin tức sẽ không bị truyền ra ngoài, sư môn cũng chẳng hay biết gì. Ngoài ra vì nơi này có tồn tại pháp trận Pháp Tắc, tuy bị hư hỏng nặng nhưng suy cho cùng vẫn là đại trận thời thượng cổ, dẫn tới sức mạnh thiên địa lẫn Pháp Tắc bên trong khu vực này cực kỳ hỗn loạn, không ổn định, do đó thi triển đạo thuật Pháp Tắc.

Có thể nói là một bước khó đi, nhưng cũng không hẳn chỉ toàn là chuyện xấu. Nơi này là khu vực trung tâm của Đại La Tiên Phủ, nên bên trong có rất nhiều đại điện đường và đại viện của tiên phủ, tức sẽ có vô vàn công pháp, đạo thuật, tiên khí, tiên dược xa xưa được lưu trữ ở đây, chỉ là lấy được hay không còn phải tùy vào duyên phận.

Tiên dược trong này không hề tầm thường, gặp được một cây âu cũng là may mắn lớn, nhưng mục tiêu của chúng ta là sâu bên trong lòng phế tích. Trên đường đi, nếu có duyên nhìn thấy thì tốt, nhưng nếu không chiếm được, vậy chớ cưỡng cầu, chỉ cần tìm ra cửa vào mật thất luyện đạn, vậy chuyến này chúng ta đã thắng đậm rồi." Lão Mộ giải thích tường tận cho họ nghe.

“Lão Mộ này, ngươi có cách nào xác định được cửa vào mật thất luyện đan không?” Đỗ Kiệt Bân hỏi.

Dựa theo lời Lão Mộ nói lúc trước thì hắn ta có thể xác định vị trí đại khái của một chỗ, thế nên tới lúc đó hẳn sẽ tìm được cửa vào, nhưng vào được không thì hên xui.

“Thiếu chủ yên tâm, tuy không đưa ra được vị trí chính xác, nhưng ta có thể thu hẹp phạm vi.” A Thiện chen miệng vào.

“Vậy à, thế chúng ta nhanh tiến vào trong thôi." Đỗ Kiệt Bân gật đầu, không lo lắng gì nữa, vì những chuyện khác đã có Lão Mộ và A Thiện nhọc lòng giúp rồi.

Sau đó bốn người cùng bước vào khu phế tích...

Trong khu phế tích không chỉ có mỗi toà kiến trúc sụp đổ, mà còn có những đại thụ che trời, cỏ dại rậm rạp, thoạt nhìn hoang vu vô cùng.

Đúng như những gì Lão Mộ nói, sức mạnh thiên địa ở đây cực kỳ hỗn loạn. Trong hoàn cảnh thế này, nếu sử dụng đạo thuật Pháp Tắc sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thế nên thứ duy nhất họ có thể dựa vào chính là nội lực.

Tòa nhà hoang tàn này trông vô cùng đồ sộ, mỗi một khúc gỗ, tảng đá bên trong đều được chạm khắc tỉ mỉ, có thể tưởng tượng vào thời đại thượng cổ, nơi này đã từng huy hoàng, tráng lệ tới cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play