“Một tiểu tu sĩ vừa phi thăng như ngươi lại dám cả gan khiến thượng phẩm Thiên Tiên phải bế mặt, thử hỏi sao họ có thể bỏ qua dễ dàng cho được. Hai tên đó bám theo ngươi từ nãy đến giờ luôn đó, thẳng nhãi này, thật không biết người nghé con mới sanh không sợ cọp, hay bị ngốc thật nữa, mới tới Tiên Giới đã tự chuốc họa vào thân rồi.” Chim Thần Ma càu nhàu.

“Ta nào có chuốc họa, rổ ràng là họa tự mò tới đó chứ. Được rồi, không phải chỉ là hai tên thượng phẩm Thiên Tiên thôi sao, còn chẳng đáng lọt vào mắt tiểu gia nữa là, ngươi mau nói cho ta biết có thể đặt chân lên tòa tiên sơn này không đi, nếu được thì vào đó rồi tính tiếp.” Dương Bách Xuyên nhìn tòa tiên sơn trước mặt, hỏi.

“Tiên sơn cách ba nghìn trụ trời Tiếp Dẫn không xa tương đối an toàn, không có vấn đề gì cả, yên tâm tiến vào đi.” Chim Thần Ma đáp.

Vừa nghe thấy vậy, Dương Bách Xuyên lập tức tăng tố, không chút do dự mà vọt thẳng vào tiên sơn.

Bên ngoài mỗi tòa tiên sơn đều có một tàng mây mù bảy màu vờn quanh, sau khi cầm đầu chạy ù vào, phải bay rất lâu mới nhìn thấy được ánh sáng ngời ngợi.

Một thế giới non xanh nước biếc, cây cỏ xanh um tươi tốt, bốn phía toàn mây là mây hiện lên trước mắt hắn.

Dương Bách Xuyên nhìn xuống dưới chân, lại hướng mắt nhìn về phía chân trời, nơi đó ngoại trừ có mây bảy màu trải dài từ trên trời xuống tới dưới đất ra thì thoạt trông chẳng khác gì thế giới ở Tu Chân Giới cả.

Điển hình là có ánh nắng nè, có bầu trời xanh, có rừng cây, có sông, có núi.. Và đương nhiên không thể thiếu tiên nguyên lực nồng đậm len lỏi khắp đất trời.

“Nơi này hình như có khác gì Tu Giả Giới đâu, cũng có trời, có đất, có nắng... Mà sao không thấy mặt trời ở ngoài biển sao nhỉ?" Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi chim Thần Ma.

“Pháp Tắc ở đây vô cùng toàn năng, tất nhiên sẽ không thiếu thứ gì. Tu Giả Giới có, ở đây cũng có, Tu Chân Giới không có, Tiên Giới lại có, nhưng mặt trời, mặt trăng ở Tiên Giới thì chỉ thấy được khi tiến vào tiên sơn thôi, và đây mới là Đại Chu Thiên thật sự.

Một ngày ở Tiên Giới bằng một năm ở Tu Giả Giới, dù ngày hay đêm thì cũng như nhau, chu kỷ rất dài. Hầu như đứng ở tiên sơn nào cũng có thể nhìn thấy mặt trời và mặt trăng, duy nhất bên trong biển sao là không thấy được.” Chim Thần Ma lại phổ cập kiến thức cho Dương Bách Xuyên.

“Tại sao ở trong biển sao lại không nhìn thấy?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Chim Thần Ma trả lời: "Lý do cụ thể thì ông đây cũng không rõ, này là đại đạo, mà đại đạo thì khó lường, chắng ai hiểu rõ được cả.”

Dương Bách Xuyên bật cười: “Hóa ra cũng có chuyện mà con chim điên nhà ngươi không biết, ha ha ha...”

“Cái con gà bệnh này, trong vũ trụ có rất nhiều điều kỳ bí, biến hóa khôn lường, ai mà biết hết được chứ.” Chim Thần Ma mắng.

“Hạ xuống.”



Dương Bách Xuyên bay thấp xuống, sau đó rơi vào một sơn cốc.

hoạt nhìn cảnh vật ở Tiên Giới và Tu Chân Giới chẳng khác gì nhau, nhưng sau khi hạ cánh, đáp xuống đất, hắn mới phát hiện khác biệt giữa hai bên lớn cỡ nào.

Ví dụ như bùn đất dưới chân hẳn đây, cảm giác cứng rắn hơn đất ở Tu Giả Giới rất nhiều.

Để kiểm chứng, Dương Bách Xuyên bất ngờ vung tay, dộng một đấm xuống mặt đất dưới chân.

"Bốp."

Một đấm mà hẳn đồn hết toàn lực, còn chuyển vận cả sức mạnh nội đan của Càn Khôn biến dị trong cơ thể, tiếp xúc trực tiếp với nền đất, phát ra một tiếng nặng nề.

"A...x

Ngay sau đó, chính Dương Bách Xuyên lại là người phải hét lên đau đớn.



Không ngờ một đấm toàn lực của hẳn thế mà chỉ để lại một vết lõm sâu tầm tấc rưỡi trên mặt đất.

Quan trọng nhất là sau cú đấm, tay hắn lại thấy đau.

Độ cứng của đất ở Tiên Giới đã vượt xa những gì hắn tưởng tượng.

Nếu ở Tu Giả Giới, một đấm này của hắn đủ khiến cả một ngọn núi phải sụp đổ.

Thế mà ở đây lại chỉ đấm ra được một vết lõm bằng nắm tay dưới mặt đấm, lại còn tự khiến bản thân bị đau.

“Ha ha ha... Thằng ranh ngốc nghếch này, ông đây nói rồi, Pháp Tắc Tiên Giới rất hoàn thiện, tới có tư cách đưa lên bàn cân Tu Chân Giới cũng chắng có cửa” Chim Thần Ma vui sướng khi người gặp họa.

“Tiểu gia ta đây không tin đâu” Cái tính cứng đầu cứng cổ của Dương Bách Xuyên lại trỗi dậy, thấy bên cạnh có một gốc cây nhỏ thô bằng cánh tay, kiếm Đồ Long lập tức loé lên tia sáng, hắn chuyển vận toàn bộ: sức mạnh trong người vào kiếm, sau đó bất ngờ chém một nhát vào gốc cây.

“Ầm”

Nhát kiếm đã trúng đích, ngay sau đó cây nhỏ rung lên, nhưng tới một phiến lá cũng chưa thèm rụng.

Cây nhỏ vẫn sừng sững ở đó, không hề bị chém thành hai nửa như hẳn tưởng tượng.

Cũng may là có một chuyện giúp Dương Bách Xuyên cảm thấy không quá mất mặt, đó là tuy kiếm Đồ Long không thể chặt đứt cái cây này trong một kiếm, nhưng ít ra mũi kiếm cũng ghim vào sâu thân cây được hơn một tấc.

Vất vả lắm Dương Bách Xuyên mới nhổ được kiếm Đồ Long ra khỏi thân cây khô cân, cảm xúc thất bại lập tức dâng tràn.

Hắn nghĩ thầm trong lòng: “Hình như coi thường Tiên Giới quá rồi, xem ra ta phải nhận thức lại Tiên Giới lần nữa thôi.”

“Ha ha ha... Ranh con, ngươi tưởng Tiên Giới là Tu Giả Giới của ngươi hay gì? Bản Thiên Tiên đã nói từ dưới đó có thể ngươi là rồng, nhưng tới Tiên Giới, ngươi chỉ là một con sâu, tới một cái cây con ở Tiên Giới cũng không chém đứt được, thật không hiểu nối là ai cho ngươi lá gan mà dám đắc tội thượng phẩm Thiên Tiên vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên.

Dương Bách Xuyên thình lình quay đầu lại, hoá ra hai tên thượng phẩm Thiên Tiên kia đã đuổi tới nơi, hiện đang từ từ tiến lại gần, và chỉ còn cách hẳn tầm ba mươi mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play