Dù sao ba lão tổ Tán Tiên đều xuất thân từ thánh địa.
Lúc Vạn Linh chân quân nhìn về phía hẳn, hắn cảm nhận được sát ý vô tận, Dương Bách Xuyên mình đã trở thành tử địch với Tán Tiên này.
Không hóa giải được.
Còn bà lão Thông Tiên thượng nhân, mặc dù xuất thân từ Thông Tiên cung, tính lên Thông Tiên cung cũng có quan hệ với mình, nhưng Dương Bách Xuyên biết không gì là chắc chắn.
Bởi vì đối phương xuất hiện ở chỗ này đã thuyết minh rất nhiều vấn đề.
Là địch hay bạn phải đến lúc đánh mới biết được.
Trong lúc hai bên đang đánh giá lẫn nhau, Dương Bách Xuyên nghe thấy tên Tán Tiên kia đang nói mình.
Nheo mắt lại, Dương Bách Xuyên điều chỉnh lực lượng trên người lên đinh, hẳn không phải loại người ngồi chờ chết, hơn nữa hôm nay hắn phải đi vào được Chí Tôn cung.
Hoàn thành mong muốn của sư phụ.
Nhưng muốn đi vào Chí Tôn cung thì phải bước qua hai lão tổ Tán Tiên mới được,
Chí Tôn cung được một lực lượng vô hình bao trùm lên.
Có lẽ đó là đại trận do sư phụ bày ra.
Đối với người khác, có lẽ không vào được, nhưng đối với hẳn, có sư phụ, đi vào Chí Tôn cung không phải chuyện khó.
Lúc hai bên đánh giá lẫn nhau, Dương Bách Xuyên cũng hỏi sư phụ: “Sư phụ, bây giờ phải làm gì? Cảm giác đối phương rất mạnh.”
“Hừ, mạnh cái rắm, mấy đứa trẻ mà thôi, nếu dám ra tay, vi sư có rất nhiều cách dạy dỗ bọn họ.” Vân Thiên Tà lạnh lùng nói.
Nghe thấy giọng điệu tự tin của sư phụ, mặc dù không biết sư phụ lấy đâu ra tự tin nhưng dù sao hân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Vạn Linh chân quân lên tiếng: “Tiểu bối đến núi Chí Tôn để giương oai, rốt cuộc có ý gì? Đi lên nói chuyện.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm: "Có vẻ vẫn là một người nói đạo lý, kỳ lạ, dựa theo mấy người xuất thân từ mấy thế lực thánh địa đều sẽ ra tay giết người luôn, nói chuyện lịch sự như bây giờ có chút không thích ứng.”
Dù sao Dương Bách Xuyên cũng không sợ, có sư phụ, trong lòng hẳn có chắc chắn nên trực tiếp bước về phía trước.
Chờ cách giữa sân 5-600 mét, ầm, Lục Nhĩ Mi Hầu phi xuống đứng chặn bước chân của hắn.
“Tiểu tử, tìm chết hả, tu vi của ba lão bất tử này sâu nặng, bọn họ giết ngươi dễ như trở bàn tay, đứng đó đợi đi, để ta đối phó với bọn họ.” Lục Nhĩ Mi Hầu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ba lão tổ Tán Tiên, giọng nói tràn ngập sát khí, vô cùng kiên quyết.
Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động.
Dương Bách Xuyên biết Lục Nhĩ Mi Hầu hoàn toàn không cần đối đầu với ba lão tổ Tán Tiên, mặc dù tặng hẳn ba sợi lông khi, nói ra tay giúp mình ba lần, nhưng cũng không nói hoàn toàn liều mạng tử chiến, dù sao hắn ta đã đến, cũng ra tay, không tính vi phạm lời hứa.
Nhưng lúc này Lục Nhĩ Mi Hầu lại không có ý rút lui, hẳn ta đuổi theo ba Tán Tiên chạy trốn, không ngờ đuổi đến trước Chí Tôn cung lại đụng phải ba lão tổ Tán Tiên.
Lúc này không đơn giản là vấn đề hứa hẹn, mà có liên quan đến sống chết.
Quả thật Lục Nhĩ Mi Hầu có thiên phú dị bẩm, là sinh linh Tiên giới, nhưng hẳn ta lại là trùng tu.
Hắn ta vẫn chưa khôi phục lại tu vi Tiên Vương, mặc dù hiện tại Dương Bách Xuyên không nhìn thấu được tu vi của Lục Nhĩ, nhưng có thể đánh ngang tay với Cửu Phong chân nhân, có vẻ thực lực của Lục Nhĩ cũng ở lục chuyến đỉnh phong
Hít sâu, Dương Bách Xuyên hỏi: “Ngươi có nắm chắc đối phó được với ba người bọn họ không?”
Lục Nhĩ không quay đầu, nói: “Không”
“Nếu không... Ngươi rút đi..” Dương Bách Xuyên nói. Lục Nhĩ vì đạo nghĩa tuân thủ lời hứa, đồng ý ra tay giúp hẳn ba lần, nhưng hắn cũng là người biết đủ, trong tình huống này, hẳn không làm được để Lục Nhĩ đi chịu chết.
“Bốp...”
“A... Ngươi...?"
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời đã bị Lục Nhĩ đột ngột đấm lên mặt.
Máu mũi giàn giụa.
Nhưng không trở ngại, bởi vì Lục Nhĩ không dùng pháp lực.
Sau đó Lục Nhĩ quay đầu, gằn giọng nói: “Tiểu tử ngươi muốn Lục Nhĩ này thất tín bội nghĩa sao? Lão tử đồng ý với người khác, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn hoàn thành, CMN đừng có lắm chuyện, nếu không lão tử đánh chết ngươi.
Đừng nói là ba Tán Tiên còn chưa trải qua lễ tẩy của tiên lực, hôm nay cho dù ba Kim Tiên hạ giới, lão tử cũng đánh chết..."
Dứt lời, Lục Nhĩ quay đầu nhìn ba lão tổ Tán Tiên, sau đó tăng chiến ý lên mức cao nhất.