Tên đàn ông to lớn nảy sinh ý nghĩ ác độc, hắn ta rất bất mãn với việc Dương Bách Xuyên có thể chịu đựng nổi một đòn của hắn ta, thế nhưng hắn chỉ bị gãy xương, vả lại, bởi vì chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn khiến hẳn ta rất mất mặt.

Bên cạnh còn có đồng đạo đang quan sát, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Lúc này nếu để Dương Bách Xuyên sống thì chắc chắn không thể.

“Ranh con, chịu chết đi, Ma Viên Ban Sơn.”

Trong tiếng gầm rống tức giận của gã đàn ông, toàn thân hắn ta lóe lên một cỗ ánh sáng trắng, thân thể vốn dĩ cao hơn hai mét giờ đã cao hơn ba mét, nhìn châm chằm Dương Bách Xuyên với đôi mắt to như chuông đồng.

Ngày tức khắc hẳn ta giơ lòng bàn tay to của mình lên vỗ xuống đỉnh đầu của Dương Bách Xuyên.

Xem ra hắn ta muốn đập chết Dương Bách Xuyên.

Nhưng Dương mỗ là đèn cạn đầu sao?

Đương nhiên là không.

Hắn làm sao có thể cho phép kẻ khác đánh được đến hắn?

Hân giễu cợt trong lòng: “Bởi vì các ngươi nhiều người nên tiểu gia ta mới mới quyết định không cần thiết phải giết các ngươi, nhưng tiểu gia ta đây vẫn có thể đối phó với một tên ngu ngốc như ngươi”

Dương Bách Xuyên nhanh chóng lui về phía sau né tránh công kích của gã to con, trong lòng hơi động hóa thân thành pháp tướng.

Lúc này hân mới không biến thành khổng lồ, mà là hóa thành thân cao trăm mét, dù sao hóa thân của pháp tướng đều do chính hẳn khống chế.

“Cùng so chiều cao với ta? Ha ha."

Sau khi Dương Bách Xuyên biến thân thành trăm mét, hắn cũng nhìn xuống gã to von, nghiền ngẫm nói chuyện với hẳn ta, ngay khắc tiếp theo hẳn đột nhiên vỗ xuống một chưởng.

Mà gã đàn ông một giây trước còn đang rất khí thế mà hùng hùng hổ hổ, bây giờ mắt đã trợn to.

Trong nháy mắt, hắn ta còn đang ở trên cao nhìn xuống Dương Bách Xuyên, ai mà biết tên kia vừa né tránh một kích đã lập tức hóa thành một người khống lồ cao trăm mét.

Hắn ta có chút không nhận thức được rõ ràng.

Tuy nhiên, sau khi gã đàn ông to con kia nghe thấy những lời mèo vờn chuột của Dương Bách Xuyên, hắn ta cũng giận tím mặt, hẳn ta là một trong những cao thủ thuộc Thập Đại Tán Tiên đứng đầu của đỉnh núi Tam Thập Lục Đại đấy, hắn ta cũng không bị hù dọa quá lâu, nhưng trong lòng cũng có chút chẩn kinh.

Hắn ta vẫn cứ thế đánh ra một chưởng, ánh sáng trong lòng bàn tay càng lúc càng sáng, hẳn ta hừ lạnh: “Điêu trùng tiểu kỹ”

Ngày khi gã đàn ông đánh ra một chưởng kia, nó lập tức biến hóa ra hư ảnh một bàn tay hơn mười mét đánh qua.

Nhưng mà đứng trước thân thế pháp tướng khổng lồ cao trăm mét của Dương Bách Xuyên, bàn tay của gã to con cũng chỉ là một điểm nhỏ.

Một chưởng của Dương Bách Xuyên rơi xuống, gần như che khuất bầu trời phía trên gã to con.

“Ầm ầm...”

Từ xa nhìn lại thì thấy hai chưởng một lớn một nhỏ đối kích với nhau.

Lập tức phát ra tiếng động kinh thiên.

Một chưởng của gã to con là do pháp lực ngưng tụ, mà một chưởng của Dương Bách Xuyên lại là chân thân của pháp tướng cao trăm mét, phóng ra chân nguyên từ lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lóa, là do pháp tướng trực tiếp vỗ xuống, trông cực kỳ hùng vĩ.

Trong mắt Thập Đại Tán Tiên ở phía xa, Dương Bách Xuyên trong nháy mắt lập tức biến thành thân thể pháp tướng cao trăm mét đã khiến bọn họ giật mình, nhưng mà cũng chỉ vậy thôi, thần thông biến hóa ra thân thể pháp tướng cao trăm mét, một số người trong số họ cũng có thể làm được, nhưng cũng chỉ là dọa người một chút thôi, chứ không phải hóa thành thân thể pháp tướng cao lớn thì thực lực sẽ mạnh hơn.

Trong nhận thức của bọn họ, khí tức của Dương Bách Xuyên không mạnh bằng gã to con.

Chỉ là lúc trước là đối đầu về sức mạnh, nhưng lần này là va chạm pháp lực, chín người bọn họ cũng không biết lăn này ai mạnh, ai yếu.

“Muốn động thủ không?”

Một trong chín Tán Tiên đứng xem Dương Bách Xuyên và gã đàn ông trên chiến trường, quay qua hỏi vị Tán Tiên nhìn qua mới mười mấy tuổi phía trước.

Vị Tán Tiên nhìn trẻ tuổi này là thủ lĩnh của chín người, lai lịch của hẳn ta không phải là người truyền thừa của Thánh Địa, mà được gọi là “U".

Xuất thân từ một môn phái cổ xưa, nhưng môn phái đó đã không còn tồn tại từ lâu, không ai biết tên thật của hắn ta là gì, những người biết đến hắn ta chỉ biết hắn ta gọi là U.

U trong U Linh.

Đây chính là nguồn gốc ra đời của cái tên có duy độc một chữ của hẳn ta.

Bởi vì khi hắn ta ra tay giết địch hay làm gì khác, tất cả đều trong vô thanh vô thức, đến khi kẻ địch phát hiện ra hắn ta thì hắn ta đã ra tay kết liễu kẻ địch, hoặc là kẻ địch đã chết.

U cũng là người tu luyện lâu nhất trong số những vị Tán Tiên này, đã tu luyện ròng rã chín ngàn năm, thực lực tu vi hay thủ đoạn thần thông các kiểu của hắn ta là mạnh nhất trong số những Tán Tiên này, cho nên trong Thập Đại Tán Tiên, tất cả mọi người đều không cần nhắc tới, trong lúc vô ý đều lấy U làm chủ.

Mặc dù người hỏi đang nhìn chằm chằm vào chiến trường, nhưng mọi người đều biết rằng ông ta đang hỏi U, đang trưng cầu ý kiến của U.

“Chờ chút nhìn xem, kế tiếp chính là pháp lực thần thông đối đầu, để xem thẳng nhóc Dương Bách Xuyên này có năng lực thế nào, ta luôn cảm thấy thằng nhóc này rất tà môn, một lúc nữa mọi người sẽ hành động tùy theo hoàn cảnh, nếu to con không thể cầm cự được, hoặc nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng không cần cố kỵ thể diện làm gì, chỉ cần đồng loạt ra tay giết chết Dương Bách Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play