*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Nghệ Lâm nhặt cánh tay của Mạc Đông Thiên lên, đỡ ông ta rời đi, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Sắc mặt của Mạc Đông Thiên trắng bệch, cũng không dám vô nghĩa nửa câu, ngoan ngoãn rời đi.  

Ông ta không đi không được, kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình vượt qua tưởng tượng của ông ra.  

Chân khí trong cơ thể của Dương Bách Xuyên vô cùng loạn, nhưng sau khi phun ra một ngụm máu đã thông thuận hơn rất nhiều. Anh vẫn ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn Độc Cô Vô Tình. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay đã đánh vỡ sự hiểu biết của anh về giới võ cổ giả.  

Cho đến nay anh vẫn luôn có cảm giác về sự ưu việt, cho rằng ở trước mặt người tu chân, võ cổ giả kém xa, chân khí và nội lực không thể sánh bằng.  

Nhưng bây giờ anh đã không còn suy nghĩ như vậy.  

Đúng vậy, chân khí thuần tịnh mạnh mẽ hơn nội lực, nhưng dưới tình huống lực lượng của hai bên kém quá xa, chân khí và nội lực đã không thể so sánh.  

Về điểm này, tối hôm nay Mạc Đông Thiên đã dạy cho anh một bài học.  

Hơn nữa, sau khi Độc Cô Vô Tình xuất kiếm, cảm giác về sự ưu việt của anh đã biến mất không còn sót lại một chút gì.  

Một kiếm nhanh như tia chớp Độc Cô Vô Tình vừa sử dụng đã gây ra sự chấn động quá lớn trong lòng anh.  

Cảm giác được rõ ràng Độc Cô Vô Tình không hề sử dụng nội lực, hoàn toàn chỉ dùng kiếm pháp đơn thuần, nhanh chuẩn tàn nhẫn dùng một kiếm chặt đứt cánh tay của Mạc Đông Thiên.  

Làm cho phó đường chủ Mạc Đông Thiên phải lo sợ vội vàng rời đi, ngay cả thả rắm cũng không dám.  

Ngoài thể hiện sự cao siêu trong kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình, đồng thời cũng thuyết minh, thế giới võ cổ giả, người mạnh là tất cả.  

Một câu nói của Độc Cô Vô Tình cũng đủ làm cho Mạc Đông Thiên biết khó mà lui.  

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, trong lòng thả ra được một hơi, cũng hoàn toàn thay đổi tâm thái khinh thường võ cổ giả sâu trong lòng của anh. Từ giây phút này, anh đã thay đổi cái nhìn về võ cổ giả.  

Võ cổ giả vô cùng mạnh, cao thủ chân chính giống như Độc Cô Vô Tình, rất có thể không hề thua kém người tu chân.  

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Dương Bách Xuyên. Sau khi chiến đấu với Mạc Đông Thiên, Dương Bách Xuyên đã biết được anh chỉ có thể liều mạng được với võ cổ giả Ám Kình tầng sáu, hơn nữa phần thắng chia đôi, nhiều lắm cũng chỉ đè ép được võ cổ giả tầng bốn tầng năm.  

Từ nay về sau, Dương Bách Xuyên biết, anh không dám coi khinh võ cổ giả trong thiên hạ.  

Hôm nay nếu Độc Cô Vô Tình không xuất hiện, mặc dù anh có thể triệu hoán sư phụ ra nghĩ cách đánh lui địch. Nhưng cũng biết sự phụ là hổ giấy, dọa người còn được, nếu thực sự liều mạng, có lẽ sẽ có thiệt thòi lớn.  

Đều do không có thực lực!  

Dương Bách Xuyên kêu gào trong lòng, anh âm thầm thề, phải nhanh chóng tăng mạnh thực lực. Mặc dù đêm nay có Độc Cô Vô Tình đuổi Mạc Đông Thiên và Vương Nghệ Lâm đi, nhưng có lẽ chờ sau khi Độc Cô Vô Tình đi rồi, bọn họ lại trở về.  

Hoặc, tiếp theo tổ chức sát thủ Xương Hoa sẽ phái ra võ cổ giả mạnh hơn thì sao?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play