“Bái kiến tiền bối..”
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, 56 Tán Tiên đều là ngũ chuyển, còn thanh niên cưỡi cọp rằng kiếm lại là một Tán Tiên lục chuyển, nhìn từ hơi thở thì không khác gì với tộc trưởng Thiên Lang là bao.
Đúng lúc này, một nữ nhân truyền âm đ ến cho Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên, người này là Tán Tiên lục chuyển đến từ 36 núi lớn, là trưởng lão Tán Tiên tương đối có tư cách của thánh địa Vạn Linh, sau lưng có một vị Tán Tiên lão tổ, ngươi không chọc nổi.
Mặc dù là Tán Tiên lục chuyển sơ kỳ nhưng tọa kỵ cọp răng kiếm của hẳn ta tương đương với Tán Tiên lục chuyển trung kỳ, tổng chiến lực vô cùng kh ủng bố. Hôm nay ngươi không nên giết người ở núi Chí Tôn, không chỉ chọc giận các Tán Tiên trong núi Chí Tôn, hiện tại chỉ có một Vạn Thái Cực đến, nếu nhiều thêm mấy người, ngươi chỉ còn đường chết.
Ta là Tán Tiên Thông Tiên Cung, nghe nói ngươi là sư đệ của Tử Hà cho nên không muốn thấy ngươi chết. Không bằng ngươi đợi một chút, lát nữa nhân cơ hội ngươi trốn xuống núi, đừng cứng đầu chống cự.”
Nghe thấy đoạn truyền âm này, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lại thì thấy có một đôi mắt đang nhìn hẳn.
Không cần hỏi cũng biết người truyền âm chính là mỹ phụ mặc cung tranh.
Thì ra là người Thông Tiên Cung.
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm lần trước ở Vân. Môn hẳn đã giết một Tán Tiên Thông Tiên Cung, nhưng lại buông tha cho cung chủ Diệu Tiên Thông Tiên Cung.
Còn tưởng rằng Thông Tiên Cung sẽ tìm hẳn báo thù, hiện tại xem ra không phải tất cả mọi người đều giống nhau, Tán Tiên Thông Tiên Cung vẫn rất để ý tiểu sự tỷ.
Mỹ phụ này cũng biết chuyện chính mình và tiểu sư tỷ là đồng môn, nàng ta có lòng tốt lên tiếng nhưng Dương Bách Xuyên chỉ truyền âm trả lời một câu: “Cảm ơn”
Không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn có chủ ý của riêng mình.
Đến núi Chí Tôn, đến địa bàn của sư phụ, bảo hắn chạy trốn không phải tính cách của hẳn, hắn cũng biết sư phụ sẽ không đồng ý, không thể mất mặt như vậy được.
Còn việc Tán Tiên ngũ chuyển khác, đúng là rất nhiều, nhưng hẳn sợ sao?
Đáp án là không.
Bởi vì hẳn có sư phụ chống lưng.
Đúng lúc này, Vạn Thái Cực lại lên tiến
đừng giả vờ câm điếc, ngươi giơ tay chịu chói hay muốn bổn tọa ra tay?”
Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn chấm chăm Vạn Thái Cực: “Qủa nhiên Tán Tiên thánh địa Vạn Linh đều là loại người mắt để trên trán, ai cho ngươi tự tin ăn nói với ta như vậy?
Bây giờ ta nói cho các ngươi, ngươi... Còn có các ngươi, ở trong mắt ta, các ngươi còn không bằng một con chó, muốn giết ta cũng phải xem đám chó các ngươi có bản lĩnh hay không. Không đúng, hôm nay ai giết ai... Muốn ta sống không được chết không xong đúng không? Được, vậy thử xem”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói, trong đầu nói với sư phụ: “Sư phụ, hôm nay con muốn làm sát thần trong núi Chí Tôn của người, hiện tại con cần mượn dùng lực thần hồn của người chút”
“Ha ha, nhãi ranh, hiếm thấy ngươi kiên cường như vậy, được, hôm nay sư phụ chống lưng cho ngươi, cứ việc giết, đảo Tán Tiên bây giờ cũng thật chướng khí mù mịt, giết cũng được” Vân Thiên Tà không hề tức giận trước lời nói cứng rắn của Dương Bách Xuyên, ngược lại còn cổ vũ.
Nghĩ cũng phải, trên địa bàn của mình, ở đạo tràng của mình, bây giờ lại bị một đám Tán Tiên chiếm lĩnh, trở về nhà, đồ đệ còn bị bắt nạt, Vân Thiên Tà cũng tức giận.
.........
Sau khi nhận được sự đồng ý của sư phụ, Dương Bách Xuyên cảm thấy cánh tay trái nóng lên, sau đó cả người nhận được lực thần hồn cường đại.
Dương Bách Xuyên không nhịn được phát ra tiếng thết đài: “A..”
Mái tóc bạc bay bay, hai tròng mắt càng thêm đỏ, lúc này hắn hoàn toàn bộc phát lửa giận của mình ra ngoài.
Nếu đám chó này khinh người quá đang, vậy hôm nay ta giết sạch các người thì làm sao chứ?