Bây giờ ông ta nghe Vạn Linh Chân Nhân nói có vài người bạn cũ thì Hùng Bạch đã biết đó là mấy Tán Tiên Bát Cửu Tu Chân Giới của đại thánh địa, ông ta mừng thầm trong lòng, đúng lúc ông ta muốn thử xem bọn họ có muốn cùng nhau ra tay tiêu diệt mấy người Dương Bách Xuyên không, trút cơn tức trong lòng ông ta.

Ông ta đảo mắt, đột nhiên Hùng Bạch bật khóc rồi loạng choạng bước vào cổng lớn, vừa vào đến sân viện thì ông ta đã hét lên: “Vạn Linh đạo huynh hãy làm chủ cho ta..."

Lời vừa dứt, Hùng Bạch cũng đã đi vào được đại sảnh của nhà tranh.

Lúc này người ngồi ở chiếc ghế đầu tiên trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, mỗi bên trái phải của ông ta có thêm hai người nữa, có già có trẻ

Nhưng sau khi Hùng Bạch đi vào, Vạn Linh Chân Nhân đứng bật dậy trầm giọng nói: “Tên nào ăn gan hùm mật gấu lại cả gan dám đả thương Hùng lão đệ?”

Cả Vạn Linh Chân Nhân và bốn người còn lại đều chăm chú nhìn Hùng Bạch, mọi người vừa nhìn thấy bộ dạng của Hùng Bạch thì đã biết ông ta bị người ta đả thương.

Lúc này sắc mặt của Hùng Bạch tối sầm, ông ta nói: "Là một tiếu tử đến từ Tu Chân Giới, hẳn tự xưng là Dương Bách Xuyên là chỉ chủ của Vân Môn Tiên Cảnh gì đó, hắn đã gi ết chết tiểu đệ hàng xóm của ta nên tiểu đệ cũng chỉ bước lên hỏi hắn nguyên do, vậy mà hẳn lại đánh đập tàn nhẫn tiểu đệ... ôi... đều là do tiểu đệ kém cỏi nên mới bị tên tiểu tử gàn dở đó đá thương, cầu xin Vạn Linh đạo huynh làm chủ cho tiểu đệ...”

“Hừ... to gan thật, dám giở thói lưu manh ở núi Chí Tôn, chẳng lẽ hắn là Tán Tiên lục chuyển sao?” 'Vạn Linh Chân Nhân trầm giọng hỏi.

Hùng Bạch: "Không phải, tiểu tử đó chỉ là tu chân giả mới đạt đến Phi Thắng Cảnh thôi chứ không phải Tán Tiên lục chuyển”

“Một tu chân giá chỉ đến bậc Phi Thăng Cảnh lại có thể đả thương đệ sao?” Vạn Linh Chân Nhân ngạc nhiên hỏi.

Hùng Bạch cười khổ: “Vạn Linh đạo huynh không biết thôi, không biết là tên tiểu tử đó đã tu luyện bí pháp ẩn thân gì khiến tiểu đệ không hề phát giác được chút khí tức nào từ hắn, vậy nên ta mới biết không phải là tu vi của tiểu tử đó cao”

Lúc này Hùng Bạch vì muốn kéo Vạn Linh Chân Nhân xuống nước để giúp mình trút giận nên nói nửa thật nửa giả, ông ta che giấu nguyên nhân ông ta cảm nhận được khí tức của Dương Bách Xuyên còn mạnh hơn ông ta.

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì có một lão giả tầm sáu mươi tuổi trong đó đứng dậy, ông ta nhìn chằm chằm Hùng Bạch rồi nói: “Hùng đạo hữu, ngươi vừa nói tiểu tử đó tự xưng là chủ nhân Vân Môn Tiên Cảnh, tên là Dương Bách Xuyên sao?”

Ngoài Vạn Linh Chân Nhân ra thì nấy giờ Hùng Bạch còn chưa nhìn bổn người còn lại, nhưng ông ta cũng có thể đoán rằng những người có thể uống rượu đàm đạo với Vạn Linh Chân Nhân thì chắc chắn sẽ là Tán Tiên có xuất thân từ Thánh Địa, rõ ràng ông ta có thể đoán được nhưng ông ta vẫn cố tình nhìn Vạn Linh Chân Nhân hỏi: “Ta vẫn chưa hỏi các vị đạo hữu đây là?"

Vạn Linh Chân Nhân ngây người, sau đó cười gượng gạo giới thiệu với Hùng Bạch: “Ta quên không giới thiệu với lão đệ, vị này là Ngưu đạo hữu, là Tán Tiên ngũ chuyển đến từ Bạch Luyện Sơn Trang, đây là Mã đạo hữu của Thánh địa U Linh, Long đạo hữu của núi Thiên Kiếm, vị thứ tư là Hầu đạo hữu là Tán Tiên của Thần Phù Linh Tông. Trước đây khi ở Tu Chân Giới, bọn ta đều là bạn tốt, chỉ là mấy người họ thường ngao du khắp nơi hay là bế quan nên hiếm khi đến đây...

Sau khi giới thiệu sơ lược cho Hùng Bạch xong, Vạn Linh Chân Nhân nói với bốn người kia: "Vị này là Hùng Bạch, cũng là bạn tốt của ta, hẳn từng cứu mạng ta."

“Hùng Bạch tiểu đệ xin chào bốn vị đạo huynh.” Mặc dù đều là Tán Tiên ngũ chuyển nhưng cũng phân cấp bậc cao thấp, Hùng Bạch biết bản thân ông ta thuộc Tán Tiên ngũ chuyển bậc thấp nên không thế so với những vị Tán Tiên ngũ chuyển có xuất thân cao quý này, vì thế khi nói chuyện ông ta luôn giữ thái độ khiêm nhường.

Bốn người họ đều rất có ích, bọn họ cũng có thiện cảm với Hùng Bạch.

“Hùng đạo hữu lễ độ quá”

Sau khi bốn người họ đáp lễ thì lão giả đến từ Bạch Luyện Sơn Trang nói: “Hùng đạo hữu, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

"À... gặp được các vị đạo hữu ta kích động quá nên quên mất, xin thứ lỗi. Không sai, tiểu tử đó tự xưng là Dương Bách Xuyên của Vân Môn Tiên Cảnh đến từ. Tu Chân Giới, tiểu đệ không nghe nhầm đâu” Hùng Bạch nói vô cùng chắc chắn.

Lúc này cả bốn người kia đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó Tán Tiên họ Long ở núi Thiên Kiếm sa sâm mặt nói: "Tốt lắm, mấy năm qua ta luôn tìm cơ hội báo thù cho sư đệ của ta nhưng vì thiên đạo hạn chế Tán Tiên quá lớn mà ta mãi vẫn không tìm được, bây giờ tiểu tử đó đã tự dâng đến cửa, lần này ta không thể để hắn thoát được”

“Không sai, năm đó Ma tộc bùng lên ở Tu Chân Giới, ta cùng mấy người khác đi giết ma nhưng không ngờ lần đó lại bị tên tiểu tử Dương Bách Xuyên đó giết, lần này ta nhất định phải lột da rút gân hẳn” Vị Tán Tiên họ Ngưu của Bách Luyện Sơn Trang trầm giọng nói.

"Đúng, không thể tha cho Dương Bách Xuyên, năm đó trong số Tán Tiên đi còn có một tiểu đồ đệ của lão phụ, hẳn là thiên tài hiếm thấy nhưng đáng tiếc đã bị tên tiểu tử Dương Bách Xuyên đó gi ết chết, hôm nay lão phu phải báo thù cho đồ đệ của mình”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play