“Vậy thì được, ta sợ nhất con lại tùy tiện đi vào nơi nguy hiểm gì đó, khó khăn lắm mới tỉnh lại, ta không hy vọng lại đi chùi đít cho con rồi lại ngủ say.” Vân Thiên Tà nói.

"A, sư phụ thối, sao nghe chẳng giống phong cách của người chút nào” Dương Bách Xuyên tỏ vẻ khinh bỉ.

“Hừ, con biết gì, từ giờ trở đi an phận cho ta chút, đừng có đi vào nơi nguy hiểm gì nữa, ta từng nói phải đi đảo Tán Tiên, đi nơi nào cũng cần phải có chút thực lực, ngoài ra hiện tại con cũng đã là Phi Thăng đại viên mãn, tu luyện cầu ổn chứ không phải cầu thẳng, có thể hiểu được đại đạo, không đáng mạo hiểm đi tìm thiên tài địa bảo, hiểu chưa” Vân Thiên Tà mắng to.

Dương Bách Xuyên nói: “Vâng vâng vâng, con biết rồi, đúng rồi, nghe ngài nói có vẻ lông chim Phượng Hoàng là thứ tốt? Nó có tác dụng gì vậy?”

Vân Thiên Tà nói: “Đây là lông của Phượng Hoàng thành niên chân chính, còn rất cổ xưa, có lẽ là lông, đuôi Phượng Hoàng viễn cổ.....

Bộ vị tỉnh hoa nhất của Phượng Hoàng thành niên là phần đuôi, nước lửa không xâm, âm sát không xâm... Dù sao là bách tà bất xâm, luyện chế thành bảo y, đây là bảo vật hiếm có, quan trọng hơn có thể ngưng thần tĩnh khí, không bị âm tà quấy nhiễu.

Ba lông đuôi này có thể luyện chế ra ba bảo y, bảo y bảy màu sẽ tủy ý biến hóa nhan sắc, nếu luyện chế thành công dựa theo bí pháp của ta, còn có công hiệu ẩn thân, ngăn cách sự dò xét của thần thức, ha ha, đây là bảo bối vô thượng.”

Nghe vậy Dương Bách Xuyên vội vàng nói: "Sư phụ, nhanh dạy con luyện chế đi.”

“Đây là lông đuôi Phượng Hoàng, con phải đi hỏi tiểu Phượng Hoàng có nguyện ý hay không rồi tính.” Vân Thiên Tà nói.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nhìn về phía tiểu Phượng Hoàng, hẳn biết tiểu Phượng Hoàng chắc chắn sẽ đồng ý, ba lông chim Phượng Hoàng luyện chế thành ba bảo y bảy màu, vừa lúc hẳn một cái, tiểu Phượng Hoàng và Mai tỷ mỗi người một cái

“San Hồng, thương lượng với ngươi một chuyện ca ca muốn căm ba chiếc lông chim này đi luyện chế bảo y bảy màu, đến lúc đó ba người chúng ta, mị người một cái được không?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.

“Chỉ cần có ích cho ca ca, San Hồng không có ý kiến gì.” Tiểu Phượng Hoàng cười nói.

“Được, vậy quyết định như thế.” Dương Bách Xuyên vung tay thu hồi ba lông chim Phượng Hoàng.

Lúc này tiểu Phượng Hoàng hỏi: “Ca ca, hộp bảo này thì phải làm sao?”

Dương Bách Xuyên nghĩ đến Thần Phượng bà bà, nói: “Để lại cho tộc Thần Phượng đi, ngươi cũng coi như thu được lợi ích lớn nhất, làm người không thể quá tham, dù sao cũng phải chừa chứt cho người ta”

Sau đó hỏi: "Có thể nhìn ra bên trong hộp là gì không?”

“Ta nhìn thấy một ngọc giản truyền thừa” Tiểu Phượng Hoàng trả lời.

“Ngươi có thể mở ra hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi lại

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: "Có thể mở.”

Dương Bách Xuyên hơi giấy giụa do dự, nói: “Thôi, để lại cho tộc Thần Phượng đi.”

“Vâng." Tiểu Phượng Hoàng hơi mỉm cười.

Làm người phải có hạn cuối, nếu Dương Bách Xuyên đã đồng ý giao bảo hộp cho Thần Phượng bà bà thì không thế thất hứa.

Sau khi tiểu Phượng Hoàng thu hồi bảo hộp, Dương Bách Xuyên dặn dò mấy câu rồi ngồi xếp bằng bàn bạc về bảo y bảy màu với sư phụ.

......

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, Vân Thiên Tà là một bảo khố truyền thừa, không gì không biết

Rất nhanh đã truyền thụ bí pháp luyện chế vào trong đầu hắn

Sau đó Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện chế bảo y dựa theo sự chỉ dạy của sư phụ.

Bên trong hồ Càn Khôn có rất nhiều tài liệu, đủ để luyện chế.

Dù sao tài liệu chính là lông Phượng Hoàng, còn lại đều là phụ trợ.

Không giống như luyện đan, Dương Bách Xuyên rất ít tiếp xúc với luyện khí, cũng không hiểu nhiều, sư phụ cũng chưa từng chỉ dạy cặn kế về phương diện này.

Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế pháp khí cao giai.

Đầu tiên làm quen với bí pháp luyện khí do sư phụ truyền thụ.

Nó có tên là Đại Tạo Hóa Thuật, bao hàm toàn diện, không cần mượn dùng bất cứ thứ gì để luyện khí, chỉ dựa vào hai tay là có thể hoàn thành quá trình luyện khí. Nó còn thuộc về công pháp loại hình trưởng thành, có thể sử dụng lâu dài.

Dương Bách Xuyên có chút khiếp sợ khi đọc nội dung, thủ đoạn luyện khí của Đại Tạo Hóa Thuật vô cùng tỉnh diệu, thật sự là công pháp luyện khí thượng thừa.

Không nhịn được hỏi sư phụ: “Sư phụ, không pháp tốt như vậy, tại sao giờ mới lấy ra cho con, nếu cho sớm có khi con đã trở thành luyện khí tông sư.”

'Vân Thiên Tà lạnh lùng nói: “Hiểu cái rằm, chưa từng nghe qua tham nhiều không hỏng hả, trước kia vi sư để con chủ tu đan đạo, dốc lòng nghiên cứu luyện đan là được, nếu cộng thêm công pháp luyện khí này, có khi hiện tại con lại là phế tài luyện đan.

Hơn nữa Đại Tạo Hóa Thuật là tâm đắc mà vi sư đã nghiên cứu một thời gian dài, hiện tại con đi nghiên cứu là thích hợp nhất, đừng nói chuyện, bắt đầu luyện khí đi, dặn dò tiểu Phượng Hoàng, lát nữa hỗ trợ.”

“Tiểu Phượng Hoàng cũng sẽ không luyện khí.” Dương Bách Xuyên nói thầm.

“Tiểu tử thối, bảo sao làm vậy đi, thật lắm chuyện, thứ cần luyện hóa là lông Phượng Hoàng, con cho rằng chỉ dựa vào chân hỏa của con thì có thể luyện hóa? Không có sự trợ giúp của ngọn lửa Phượng Hoàng thì đừng mong luyện hóa lông Phượng Hoàng” Vân Thiên Tà mắng.

“Vâng vâng vâng” Dương Bách Xuyên vội vàng gật đầu

Nghĩ lại cũng đúng, thần cầm Phượng Hoàng am hiểu hỏa, lông chim trên người Phượng Hoàng không sợ ngọn lửa nhất, nếu không dùng thủ đoạn và không có ngọn lửa cường đại, luyện hóa cũng là một vân đề lớn.

“San Hồng, lát nữa chuẩn bị sẵn sàng, ta yêu cầu ngọn lửa của ngươi để luyện hóa lông Phượng Hoàng.” Nói xong cảm thấy hơi quái quái, bảo tiểu Phượng Hoàng luyện hóa lông Phượng Hoàng khác gì tự đốt cháy tóc của chính mình.

“Vâng, ca ca.” Tiểu Phượng Hoàng đồng ý.

Thấy tiểu Phượng Hoàng không có mâu thuẫn gì, Dương Bách Xuyên yên tâm.

Dưới sự chỉ dạy của sư phụ, lấy ra ba sợi lông Phượng Hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play