Vài chục năm không gặp, có trời mới biết hiện tại hắn đang có thủ đoạn gì, dù sao nhìn ngoài mặt thì Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Phi Thăng trung kỳ mà thôi, còn bên trong không biết đã trở thành sự tồn tại chết chóc thế nào.
Lần này, tuy các nàng đã phản đối việc các gia tộc Tán Tiên lợi dụng Vân Môn nhưng vẫn không thể, lay chuyển người khác. Những Tán Tiên kia đều là tiền bối của các tông môn khác trên đảo Tán Tiên, họ đã lên tiếng thì các nàng không thể không nghe.
Các nàng tham gia dưới áp lực khổng lồ, nhưng ai mag ngờ...
Dương Bách Xuyên lại thình lình xuất hiện?
Hơn nữa, nhìn vào dáng vẻ của hẳn, rõ ràng đã sớm biết bọn họ đang ủ mưu lợi dụng Vân Môn.
Diêu Tiên và Thánh Chủ Đao Chủng bị ánh mắt bén như dao của Dương Bách Xuyên theo dõi chằm chặp, hai người không dám đối mặt với Dương Bách Xuyên, không phải vì sợ, mà là ngại quá.
Nhất là Diệu Tiên, nàng trở thành cung chủ Thông Tiên Cung của Tu Chân Giới, vả lại còn có công giúp sư muội Tử Hà phi thăng Tiên giới. Tử Hà là sư huynh muội với Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn là trực hệ.
Tán Tiên Lăng Duyệt đến từ đảo Tán Tiên chính là sự thúc của nàng, nàng bắt buộc phải can thiệp vào việc này.
Nhưng, giờ phút này, Diệu Tiên quyết định sẽ không nhúng tay vào chuyện xảy ra kế tiếp. Chưa cần bàn đến việc liệu nàng có bị các thuộc hạ Đại yêu của Dương Bách Xuyên giết chết hay không, dù không giết được, nàng cũng không có mặt mũi đổi diện với sư muội Tử Hà khi bản thân phi thăng lên Tiên giới.
Diệu Tiên gật đầu với Dương Bách Xuyên, ý bảo nàng sẽ không tham dự.
Thánh Chủ Đao Chủng là người biết điều, cũng ra hiệu sẽ không nhúng tay vào.
...
Ngay khi Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, Tử Hoàng đã bao vây năm người Nạp Lan Ngự Phong. Hơn vạn cao thủ cảnh giới Phi Thăng kết thành đại trận, khiến năm tên già Nạp Lan Ngự Phong, Tam Kiếm Thượng Nhân, cung chủ Lăng Duyệt, Thiên Lang Chân Quân và Tán Tiên Chân Đan tử đứng sau Bách Luyện Sơn Trang tái xanh mặt mày.
Mặc dù bọn họ là Tán Tiên tứ chuyển nhưng tu vị iện đang bị áp chế, cũng không thể dễ dàng giải phóng tu vi của bản thân được. Vì vậy, với thực lực Tán Tiên tam chuyển, việc phải đối mặt với hai vạn Đại yêu ở cảnh giới Phi Thăng là một áp lực không hề tăm thường.
Dương Bách Xuyên không thèm để tâm đến vòng vây bên kia, bởi vì hắn rất tin tưởng bọn Tứ Hoàng, biết chắc năm lão già nọ cũng không dám giải phóng tu vi Tán Tiên tứ chuyển như vậy, bằng không họ sẽ lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh dưới thiên kiếp,
Cho dù Tứ Hoàng và Đại yêu không thể kết liễu năm tên khốn nạn kia thì bao vây bọn họ cũng không thành vấn đề, đợi hắn xử lý xong lão ma đầu Vụ Minh Tuyền trước đã. Nếu đám Nạp Lan Ngự Phong dám giải phóng tu vi tứ chuyển thì hẳn cũng có cách áp chế họ.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên xách theo kiếm Đồ Long, vừa lăng không tới trước mặt lão ma đầu Vu Minh Tuyền với ma khí cưồn cuộn ngút trời, vừa nói: "Lão ma đầu, lần trước đều để cho ngươi chạy thoát, lần này tiểu gia thề không cho ngươi cơ hội chạy. Hôm nay, Dương Bách Xuyên ta tiêu diệt ngươi đế đòi lại lẽ phải cho các oan linh bị ngươi luyện hoá thành Ma hồn, trừ ma giúp thiên địa, trả lại sự trong sạch cho Tu Chân Giới”
“Ha ha ha... Lưỡi của tiểu tư nhà ngươi to thật đấy, không sợ sẽ bị gãy à. Tới đây, để bổn quân xem thử xem thực lực của ngươi có cân xứng với cái lưỡi kia hay không..."
Lão ma đầu vừa nói vừa gào vào mặt Dương Bách Xuyên, miệng phun từng lưỡng ma khí đen kịt, biến thành vô số Ma hồn và oán linh lao về phía Dương Bách Xuyên.
“Phá Không Liệt Diểm - Trảm!”
Dương Bách Xuyên không hề do dự. Mặc dù rất thương cảm cho các Ma hồn oán linh đang xông tới nhưng hẳn cũng biết những Ma hồn oán linh này đã bị ma đầu luyện hoá để khống chế, không phải chuyện đùa, hiện tại giết chết chúng cũng coï như đang giải thoát cho chúng.
Thanh kiếm được dung hợp với pháp tắc cảnh giới Phi Thăng trung kỳ bắt đầu phát huy sức mạnh, uy lực phi phàm vượt xa quá khứ. Bên trong cơ thể có ngọn lửa của Xích Diễm Long Châu, cộng thêm uy lực của pháp tắc, kiếm này càng lúc càng mạnh hơn, hoá thành liệt diễm ngút trời.
“Grào grào... A a a a..”
Ma hồn oán linh đen ngòm va chạm với ngọn lửa của Dương Bách Xuyên, chúng phát ra những tiếng kêu thét thảm thiết vô cùng chói tai
Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy rõ những gương mặt dữ tợn thống khổ kêu gào thảm thiết đang lăn lượt hiện ra giữa đám ma khí và tan biến từng chút một. Trong khoảnh khắc cuối cùng, chúng tỏ vẻ như đã được giải thoát, thậm chí còn bày tỏ sự cảm kích với Dương Bách Xuyên.
So với việc bị lão ma đầu luyện khoá thành nô lệ Ma hồn, không ngừng phải chịu sự hành hạ và khống chế, vĩnh viễn không được siêu sinh thì một nhát kiếm thiêu đốt cho hồn phi phách tán của Dương Bách Xuyên chính là sự giải thoát cho bọn chúng.
Dương Bách Xuyên chứng kiến những gương mặt nhẹ nhõm dần đần tiêu tan, hẳn không khỏi cảm thấy xót lòng.
Đây đều là những người bình thường, bọn chúng vốn không nên trở thành vật hy sinh trong đại chiến Chính Ma.
Không biết từ lúc nào, đôi mắt Dương Bách Xuyên dần chuyển sang màu đỏ ngầu. Nhìn những oán linh đang tiêu tan kia, hắn tự nhủ: "Xin lỗi..”
Dứt lời, nước mắt hẳn tuôn đầy mặt. Hẳn là tu chân giả nhưng lại không thể cứu được đối phương, trái lại còn phải ra tay để khiến họ hồn phi phách tán.
“Nếu các ngươi ở trên trời có linh, Dương Bách Xuyên ta xin thề, hôm nay nhất định sẽ tiêu diệt ma đầu để bái tế các nqươi... Giết!!!!!"