Lúc này, Hạng Tuyền vô cùng tức giận, hắn giận dữ là bởi vì gã đại hán này lại dám làm lơ một người đường đường là cao thủ Phi Thăng cảnh sơ kỳ, từ đầu đến cuối gã ta không thèm liếc hắn lấy một cái.

Gã đại hán kia xem hắn như không khí, hắn cảm giác mọi uy hiếp của mình chẳng khác nào đánh rắm, còn khiến cho tiểu mỹ nhân bên cạnh đi qua đó.

Hạng Tuyền sao không giận cho được?

Làm sao hắn cho phép tiểu mỹ nhân tới cạnh gã đại hán kia?

Lúc này, Hạng Tuyền đưa tay giữ Hồ Tiên Nhi lại.

Ánh mắt Dương Bách Xuyên lạnh như băng: “Muốn chết…”

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên lắc mình tới cạnh Hạng Tuyền, xuất thủ thành đao, hắn vung thay thi triển chiêu niệm giống như kiếm Phá Không, con dao nhanh như chớp chém vào cánh tay đang túm lấy Hồ Tiên Nhi.

“Phập…”

“A…”

Máu bắn tung tóe.

Hạng Tuyền kêu gào thảm thiết.

Cánh tay trái của hắn đã bị Dương Bách Xuyên chém đứt bằng một nhát dao.

“Vút…”

Ngay sau đó, cơ thể hắn lóe lên, Dương Bách Xuyên đã trở lại vị trí cũ, nhưng tay còn lại đã kéo Hồ Tiên Nhi tới cạnh mình.

Toàn bộ quá trình, từ khi ra tay tới hiện tại gần như chỉ trong thời gian một hơi thở, người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng không nhìn rõ Dương Bách Xuyên ra tay như thế nào, chỉ thấy bóng người lóe lên, sau đó là cánh tay của Hạng Tuyền bị chém rơi xuống đất.

Còn vị đại hán kia đã kéo tiểu cô nương kia về chỗ hắn vừa mới đứng.

Sau khi hoàn hồn, ai nấy đều hít sâu một hơi.

Hiện tại mọi người đều đã rõ, thực lực của vị đại hán dẫn theo bé gái kia không đơn giản như vẻ bề ngoài là Đại Thừa đại viên mãn.

Một người có thể chém đứt cánh tay của đại thiếu Hạng Tuyền có tu vi Phi Thăng sơ kỳ mà hắn ta không kịp phản ứng, tu vi đâu chỉ là Đại Thừa đại viên mãn?

Ra tay khiến cho một tu sĩ Phi Thăng sơ kỳ không còn sức đánh trả, chém đứt cánh tay của hắn một cách nhanh gọn, sợ là cao thủ có tu vi Phi Thăng hậu kỳ cũng không làm được.

Rốt cuộc vị đại hán này là thần thánh phương nào?

Vì sao mọi người đều chưa từng nghe nói ở thành Y Đạo, thậm chí là Tu Chân Giới lại có một nhân vật như vậy?

“Aaaa…Ngươi…Ngươi đợi chết đi…Người đâu…”

Lúc này tay phải Hạng Tuyền ôm cánh tay trái bị mất của mình, hắn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên uy hiếp, từng tiếng gầm vang vọng – Người đâu, rõ ràng là đang gọi người.

Dương Bách Xuyên không hề quan tâm, hắn nói: “Nể mặt ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, ta cho ngươi một cơ hội, xin lỗi người bạn này của ta rồi cút đi, nếu không hôm nay ta sẽ giết chết ngươi.”

“Hừ…ăn nói ngông cuồng, nếu như ngươi đã biết, cháu trai ta là người của Thiên Kiếm Sơn mà còn dám uy hiếp, đúng là không biết trời cao đất dày, lão phu cũng cho ngươi một cơ hội, tự chặt hai cánh tay, hủy đan điền, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

“Vút vút vút…”

Giọng nói vừa dứt, một lão già xuất hiện bên cạnh Hạng Tuyền, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, không hề che giấu sát ý.

Đi cùng còn có bốn gã Phi Thăng cảnh, trong đó có hai người là sơ kỳ, còn lại là trung kỳ. Rõ ràng bọn họ đều là người của Thiên Kiếm Sơn do Hạng Tuyền gọi tới.

Lão già xuất hiện bên cạnh Hạng Tuyền có tu vi Phi Thăng cảnh hậu kỳ.

“Cửu gia gia làm chủ cho cháu, nghiền nát tên này thành tro bụi…” Lúc này, Hạng Tuyền bị Dương Bách Xuyên chém đứt một cánh tay, gương mặt hắn trắng bệch, nhưng sau khi nhìn thấy lão già kia xuất hiện, hắn lập tức kêu gào.

“Hừ, ta đã sớm nói với ngươi... Nếu không phải lần này ta đến thành Y Đạo làm ăn, ngươi... sau này theo ta về tông môn.”

Lão giả được Hạng Tuyền gọi là Cửu gia gia đương nhiên biết tính tình của đại thiếu gia này như thế nào, nhìn nữ tử kia liền biết nhất định là Hạng Tuyền có bệnh háo sắc, chẳng qua lần này gặp phải đối phủ mạnh hơn mà thôi.

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, dù sao Hạng Tuyền cũng là người của Thiên Kiếm Sơn, còn là cháu trai được đại trưởng lão yêu thương, tất nhiên không thể chịu thiệt.

Trong lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh, vốn dĩ vừa mới diệt U Linh Chi Đô không lâu, hơn nữa nơi này còn là địa bàn của hoàng triều Hiên Viên, hắn không muốn làm lớn chuyện, nhưng bây giờ xem ra, người của Thiên Kiếm Sơn ngang ngược quen rồi, nếu như hôm nay không gặp phải hắn, chẳng phải Hồ Tiên Nhi sẽ bị hắn làm nhục hay sao?

“Ngươi là người nào của Thiên Kiếm Sơn? Có chắc muốn ta chặt hai tay, hủy đan điền? Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn lão già phía đối diện.

“Lão phu là trưởng lão thứ chín của Thiên Kiếm sơn, lời ta nói ra sẽ không thay đổi, bảo ngươi chặt hai tay thì một ngón cũng không được thiếu.” Cửu trưởng lão cuồng ngạo nói.

“Hahaha…”

Dương Bách Xuyên cười lớn, hắn nói với sát ý ngút trời: “Nếu đã như vậy thì ta đây không khách khí nữa, ta cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp của Thiên Kiếm Sơn, kiếm pháp của tông môn các ngươi không phải nổi danh ở Tu Chân Giới hay sao, hôm nay để các người thử kiếm pháp của ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play