Không ai hiểu rõ Vô Gian cốc là một nơi thế nào bằng Nguyên Vô Thường, vậy nên sự việc lần này đã đổi mới cách nhìn của ông ta về Dương Bách Xuyên.

Chí ít thì Nguyên Vô Thường biết thực lực chân chính của Dương Bách Xuyên chắc chắn không đơn giản chỉ là Đại Thừa trung kỳ mà hắn thể hiện ra bên ngoài.

Nguyên Vô Thường âm thầm đề cao cảnh giác với Dương Bách Xuyên, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm: “Dương thánh chủ đúng là thâm tàng bất lộ…”

“Như nhau cả…” Thái độ của Dương Bách Xuyên dành cho Nguyên Vô Thường cũng giống vậy.

Lúc này, trông hai người chẳng khác nào cáo già đấu mắt với cáo con, không ai thăm dò, tra hỏi đối phương điều gì, nhưng trong lòng lại kiêng dè vô cùng.

“Đi thôi… đường còn dài, tất cả chỉ mới bắt đầu.” Nguyên Vô Thường nói một cách đầy ẩn ý với Dương Bách Xuyên.

Dứt lời, ông ta không thèm để mắt tới Dương Bách Xuyên nữa mà thẳng thừng xoay người tiến về phía trước.

Khắp nơi trong Vô Gian cốc đều khoác màu u ám, không khí cũng rất tĩnh lặng, Dương Bách Xuyên bám sát theo sau Nguyên Vô Thường, một già một trẻ không ai hé răng câu nào, chỉ lo cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Đúng lúc này, Nguyên Vô Thường lại bất chợt dừng bức, Dương Bách Xuyên vội tiến lại gần, hỏi: “Sao thế?”

“Cẩn thận một chút, đằng trước là tàn trận, trong này có rất nhiều trận pháp tồn tại từ thời thượng cổ, tuy không hoàn chỉnh, có chút khuyết điểm, nhưng lại không nát hẳn. Nguyên khu này đều là tàn trận cả đấy.

Trong khu vực này, mỗi một lần đặt chân đều phải suy nghĩ thật kỹ càng, cẩn thận, vì chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì sẽ tan xương nát thịt, hoặc bị giam cầm mãi mãi trong trận pháp, mà cũng có thể sẽ bị chuyển dời vào sâu trong Vô Gian cốc.

Suốt mất chục nghìn năm trở lại đây, đã có vô số tu sĩ ở Tu Chân Giới tiến vào Vô Gian cốc, nhưng hết chín mươi chín phần trăm bị khu vực tàn trận cản bước, chẳng mấy người đến được khu Ma Thiên trận mà ta từng đề cập với ngươi cả.

Tóm lại, kế tiếp, Dương thánh chủ phải theo sát từng bước chân của lão phu, muốn thành công vượt qua khu vực này, không phải cứ có tu vi hùng mạnh là xong đâu, quan trọng nhất là phải nắm giữ được quy luật của tàn trận.

Không phải lão phu thích ba hoa, nhưng ta đã từng đi qua khu vực tàn trận này không dưới nghìn lần, nói không ngoa chứ khắp thành Lâm Giới, chẳng có bao nhiêu người có thể sánh ngang với lão phu cả…”

Dương Bách Xuyên im lặng lắng nghe Nguyên Vô Thường nói, hiện hắn chưa biết nhiều về thủ đoạn cũng như năng lực của lão già này, thế nên tạm thời hắn vẫn cho rằng những gì ông ta vừa nói chỉ là phóng đại, còn có tài thật không thì phải thử mới biết được.

Thế nên mặc cho Nguyên Vô Thường nói tràng giang đại hải, Dương Bách Xuyên chỉ mỉm cười không đáp, đồng thời ra hiệu cho Nguyên Vô Thường đi trước dẫn đường.

Có ba hoa chích chòe cỡ nào thì cuối cùng vẫn phải dùng tới thực lực để nói chuyện, mà Dương Bách Xuyên cũng chẳng phải ma mới không biết gì về trận pháp, hiểu biết của hắn về trận pháp có thể chưa đến độ tinh thông nhưng ít nhất cũng ở mức quen thuộc, không xa lạ.

Hơn nữa lúc trước ông cụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ cho hắn rất nhiều tri thức, chiếm phần lớn chính là nguyên lý về trận pháp.

Mặc dù bây giờ khu vực trận pháp mà họ sắp tiến vào là trận pháp thời thượng cổ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tàn trận, hẳn sẽ không quá lợi hại.

Nguyên Vô Thường không hề khoác lác với Dương Bách Xuyên. Ông ta và Dương Bách Xuyên đã ký kết một thỏa thuận cực lớn, tất sẽ không lừa dối Dương Bách Xuyên làm gì, với cả ông ta cũng chẳng có lá gan đó.

Số lượng đại yêu ở Vân Môn Tiên Cảnh phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, cũng chẳng phải một đám ăn không ngồi rồi.

Với suy cho cùng thì Nguyên Vô Thường cũng chỉ là một tán tu, cái tính tham tài của lão cũng là để kiếm được nhiều tài nguyên hơn, gia tăng thực lực của bản thân thôi.

Thế nên nếu không có chút bản lĩnh, ông ta cũng chẳng dám thoải mái cầm nhiều linh thạch của Dương Bách Xuyên như vậy, càng không có gan tiến vào Vô Gian cốc.

Đối diện với rừng cây tăm tối trước mặt, Nguyên Vô Thường hít sâu một hơi, nhấc chân tiến về phía trước, Dương Bách Xuyên bám sát ngay phía sau. Vừa đi, Nguyên Vô Thường vừa nói: “Có đôi khi rừng cây trước mắt Dương thánh chủ đây cũng chẳng phải thực vật chân chính đâu, chưa biết chừng dưới mỗi một gốc cây tầm thường đó lại tồn tại một tàn trận, chỉ cần chạm vào là sẽ kích phát trận pháp khởi động ngay, thế nên ngươi nhất định phải bước theo dấu chân của lão phu, tuyệt đối đừng đi trệt hướng.”

“Ta biết rồi, ông cứ yên tâm đi là được.” Dương Bách Xuyên gật đầu, thật ra hắn đã nhìn thấu quỹ đạo của trận pháp nơi đây, chẳng qua nguyên lý có vẻ hơi khác với những gì hắn từng học, cụ thể là trận pháp ở đây hình như đã dung hợp hoàn toàn với thiên nhiên xung quanh, nếu không phải chỉ là tàn trận thì chắc chắn không nhận ra nổi.

Trái ngược với những trận pháp hắn được học, đại đa số chúng đều cố định, nếu phải so sánh thì loại trước không để lại dấu vết gì, hệt như do thiên nhiên tạo thành, còn loại sau thì có thể lần theo vết tích để nhận biết.

Quan trọng nhất là chỉ một thay đổi nhỏ bé này thôi đủ để Dương Bách Xuyên cảm nhận được áp lực nặng nề, cũng có cái nhìn khác về nguyên lý của cổ trận.

Hai người một trước một sau đi trong rừng cây u tối, bước chân của Nguyên Vô Thường trông có vẻ rất hỗn loạn, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên lại là Thiên Tinh Địa Sát Bộ, một cách bước đi để tìm cửa sinh, cũng là cách an toàn nhất để sấm trận.

Trông dáng vẻ thuần thục của Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên thầm tán dương trong lòng, lão già này đúng là có chút bản lĩnh đấy.

Sau khi tiến vào trận pháp, hai người cắm đầu đi, tầm khoảng nửa tiếng sau, gió lớn đột ngột nổi lên, khí thế cực kỳ mãnh liệt. Đối mặt với hiện tượng này, Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh không vội, dù đang ở trong sơn cốc, nhưng vẫn liên thông được với thế giới bên ngoài, nên có nổi gió lớn cũng chẳng có gì lạ.

Trước kia cũng có lần gặp phải tình huống tương tự khi đang phá trận, hắn biết đây có lẽ là luồng gió do sức mạnh của trận pháp thúc đẩy mà thành, chỉ cần chuyển vận chân nguyên chống đỡ là xong. Nghĩ là làm, hắn tức tốc thúc giục chân nguyên, hình thành một kết giới bao bọc bên ngoài cơ thể.

Đúng lúc này, Nguyên Vô Thường đi đằng trước bỗng nhắc nhở: “Dương thánh chủ đừng chuyển vận chân nguyên chống đỡ, hầu hết trận pháp ở đây đều vô cùng kỳ lạ, nếu ngươi chuyển vận chân nguyên, có khi sẽ vô tình tạo ra sóng năng lượng lan tỏa trong không khí, dẫn tới kích phát các trận pháp khác khởi động, quan trọng nhát là bên trong các trận pháp ở đây thường ẩn núp một số loài thú biến dị quỷ quái… A… Ngươi…”

Đang nói dở, Nguyên Vô Thường chợt im bặt, vì khoảnh khắc ông ta ngoái đầu lại nhìn, thì kết giới chân nguyên bao quanh bên ngoài cơ thể Dương Bách Xuyên đã hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play