Đúng như lời của Nguyên Vô Thường, hắn có tự tin có thực lực, có lẽ có thể đi vào sâu bên trong Vô Gian Cốc, nhưng vấn đề là hắn sẽ tiêu phí rất nhiều thời gian.

Mà hiện tại đối với Dương Bách Xuyên, thời gian là thứ quý giá nhất, hắn còn không biết sau khi đi vào Vô Gian Cốc, mấy người vợ của mình sẽ ra sao.

Có phải hay không đã gặp chuyện không may ở Vô Gian Cốc? Hay bị nhốt trong cổ trận nào đó?

Nếu thật bị nhốt ở bên trong, thời gian chính là sinh mệnh.

Cho nên Dương Bách Xuyên rất động lòng với lời này của Nguyên Vô Thường.

Hắn thấy Nguyên Vô Thường cũng không giống như đang ba hoa chích chòe.

Nếu đúng như lời của ông ta, ông ta là người duy nhất đặt chân đến Tru Ma Thiên trận trong 5000 năm nay, Dương Bách Xuyên cảm thấy trả giá bao nhiêu linh thạch cũng rất đáng giá.

So với những cô vợ của mình, linh thạch không là gì cả, cho dù táng gia bại sản cũng không tiếc.

Hơn nữa theo lời của Nguyên Vô Thường, có ông ta dẫn đường hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Nhìn chằm chằm Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên nói: “Cần bao nhiêu linh thạch?” Hắn quyết định tin Nguyên Vô Thường.

Bởi vì không có lựa chọn, chỉ có chính hắn biết hắn đang lo lắng đến mức nào.

Nguyên Vô Thường nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi giá, mỉm cười giơ lên một ngón tay.

Dương Bách Xuyên nhíu mày nói: “Được, 10 vạn thượng phẩm thì 10 vạn thượng phẩm, thành giao, ngươi dẫn ta đi Vô Gian Cốc.”

“Ha ha…” Nguyên Vô Thường mỉm cười lắc đầu nói: “Lần này không phải 10 vạn thượng phẩm, mà là… 100 vạn thượng phẩm.

Lão phu đã dừng ở bình cảnh của Đại Thừa đỉnh phong hơn một ngàn năm, cần đột phá, cần một lượng linh thạch khổng lồ đi mua sắm vài loại thiên tài địa bảo đột phá, nếu không lão phu sẽ không mạo hiểm xông vào Vô Gian Cốc hiểm ác kia đâu.

Cho nên mặc dù ta muốn ngươi 100 vạn linh thạch, nhưng đồng thời cũng cùng mạo hiểm sinh mạng đi vào Vô Gian Cốc với ngươi.

5000 năm trước trải qua chín sống một chết, cuối cùng lão phu cũng đi ra khỏi Tru Ma Vạn trận, nếu không phải vì đột phá bình cảnh, lão phu cũng sẽ không đi mạo hiểm…”

Nói xong Nguyên Vô Thường nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên chờ hắn trả lời.

Dương Bách Xuyên thực sự bị 100 vạn linh thạch dọa sợ, mặc dù hắn không thiếu linh thạch nhưng trăm vạn quá lớn, không phải muốn là lấy ra ngay…

Nhưng hắn không có lựa chọn.

Trầm ngâm một lúc, Dương Bách Xuyên nói: “Được, ta đồng ý, nhưng hiện tại trên người ta chỉ còn 30 vạn linh thạch thượng phẩm, ta có thể trả 70 vạn linh thạch sau được không?”

“Được, bây giờ đưa tạm cho lão phu 30 vạn linh thạch, 70 vạn còn lại đưa sau cũng được.” Nguyên Vô Thường đồng ý, nói.

Nghe vậy Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt: “Ngươi không sợ ta lừa ngươi?”

“Ha ha ha… Lão phu tin tưởng Thánh chủ Vân Môn Tiên Cảnh Dương Bách Xuyên sẽ không lừa một Tán Tu 70 vạn linh thạch, không đến mức đúng không?” Nguyên Vô Thường nói toạc ra thân phận của Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên ngẩn người, hỏi: “Ngươi… Ngươi biết ta?”

“Độ thiên kiếp Cửu Cửu, diệt thánh địa Vạn Linh, làm bốn Thánh chủ của thánh địa Thiên Kiếm Sơn, U Linh Chi Đô, Thần Phù Linh Tông, Bách Luyện Sơn Trang nhận thua, tống tiền bốn thánh chủ 40 vạn linh thạch, có ai không biết đến Thánh chủ Vân Môn Tiên Cảnh Dương Bách Xuyên chứ?” Nguyên Vô Thường kể ra sự tích của Dương Bách Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play