Thật ra Dương Bách Xuyên hơi nhức đầu về thú Vân Lôi Quốc Bảo, nó không giống nghé con trực tiếp bị hắn thu phục.
Hơn nữa, thực lực tu vi của nó tương đương cấp bậc thánh chủ, nếu đánh... khẳng định là đánh không lại.
Đối với Quốc Bảo chỉ có thể dùng trí, không thể dùng vũ lực. . Ngôn Tình Xuyên Không
Mặc dù Dương Bách Xuyên mới chỉ tiếp xúc với thú Vân Lôi Quốc Bảo một ngày, nhưng hắn có thể nhìn ra con dị thú cường đại này kỳ thực suy nghĩ rất ngây thơ, có thể lợi dụng điểm này.
Kể từ ngày Dương Bách Xuyên thả năm vạn yêu tu ra ngoài, thú Vân Lôi Quốc Bảo vui mừng khôn xiết, ngày nào nó cũng chơi với đám yêu thú, sau đó chơi với nghé con và con chồn, ba đứa hợp lại tạo thành tai họa của Vân Môn Tiên Cảnh.
Nguyên nhân chính là do thú Vân Lôi Quốc Bảo đã sống ở dãy núi Vân Lôi quá lâu, suốt mấy vạn năm nó đều sống ở đây, khắp Vân Môn Tiên Cảnh chỉ có một mình nó. Vì thế, khi thấy mấy vạn yêu tu xuất hiện, tất nhiên nó rất vui.
Mà nó còn có tu vi cao cường, vậy nên càng không sợ gì hết. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Dương Bách Xuyên cảm thấy còn có con chồn ở đây. Dương Bách Xuyên hiểu rõ tính tình con chồn, nó bị mình chiều hư rồi, yêu tu dưới trướng không có một ai dám trêu chọc nó, thậm chí nghé con là thần thú cũng phải nhường nhịn con chồn.
Càng như vậy càng khiến con chồn quen thói vênh váo, không sợ trời không sợ đất.
Có thể tưởng tượng được thú Vân Lôi và nghé con đi theo con chồn nhất định sẽ lật tung trời.
Chẳng trách một đám đại yêu oán khí tận trời. Ngay cả Tử Hoàng và Khổng Tước cũng tố cáo, nói là đạo tràng tu luyện của các nàng đã bị tụi nó phá tan bành.
Sau khi Dương Bách Xuyên tìm hiểu tình hình, hắn sầm mặt phóng thần thức ra tìm con chồn, Quốc Bảo và nghé con.
Khi nhìn thấy ba đứa nó trong thần thức hắn, khóe môi Dương Bách Xuyên giật điên cuồng. Lúc này, trong thần thức hắn nhìn thấy ba đứa nó đang vui vẻ đốt một đống lửa bên hàn đàm trong sơn cốc, trên giá nướng loại thịt lạ. Không biết tụi nó tìm đâu ra bàn đá ghế đá, trên mặt bàn bày đầy linh quả, linh tửu...
Hơn nữa, xung quanh còn có mười mấy nữ yêu tinh hóa thành hình người làm nha hoàn, mỗi người một nhiệm vụ. Người thì nướng đồ, người thì rót rượu, người thì nhảy múa.
Cảnh tượng bậc này, hưởng thụ cỡ này, Dương Bách Xuyên nhìn mà hâm mộ.
Trái tim như thắt lại, chẳng cần hỏi cũng biết kẻ có thể sắp xếp khung cảnh cỡ này chắc chắn là con chồn.
Thú Vân Lôi Quốc Bảo đã sống ở dãy núi Vạn Lôi suốt mấy vạn năm chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nghé con cũng mới xuất thế không lâu, chỉ có con chồn đi theo hắn từ Trái Đất, từng thấy cảnh con người hưởng thụ...
Ba đứa này nằm trên ghế đá lớn, vô cùng hưởng thụ.
Dương Bách Xuyên ngẫm lại bản thân. Kể từ khi tới Tu Chân Giới, hắn luôn rơi vào hoàn cảnh không tốt, bị người ta đuổi giết, thần kinh luôn căng thẳng, bận rộn tu luyện, hoàn toàn không được hưởng thụ cuộc sống.
Vậy mà bây giờ linh sủng của mình lại có nhã hứng như vậy, là do rảnh quá đây mà...
Tên họ Dương nào đó nhìn thấy cảnh này, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Ghen tỵ á!
Ghen tỵ lộ liễu luôn!
Chủ nhân ta đây còn chưa được hưởng thụ như vậy, ấy thế mà các ngươi khá lắm, biết hưởng thụ ghê! Đây là cố ý chọc giận chủ nhân ta đây mà!"
Ta vốn định nhắc nhở các ngươi, nhưng thôi bỏ đi, bây giờ xem ra các ngươi quá rảnh, đã đến lúc phải tìm cho các ngươi ít việc làm rồi!
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện, hắn đã ở trong sơn cốc chỗ con chồn, nghé con và thú Vân Lôi Quốc Bảo, im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau ba đứa nó.
Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện, thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con đang ngủ gà ngủ gật uống rượu là hai đứa phát hiện ra đầu tiên. Tụi nó ngoảnh đầu nhìn Dương Bách Xuyên, sau đó con chồn cũng phát hiện ra Dương Bách Xuyên xuất hiện phía sau.
Dương Bách Xuyên khá hài lòng về phản ứng của ba đứa. Từ điểm này có thể nhìn ra tu vi của chúng cao thấp thế nào.
Thú Vân Lôi Quốc Bảo phát hiện ra hắn đầu tiên, tu vi cao nhất trong ba đứa.