Mà toàn thân hắn đã xuất hiện ngàn vết lở loét, y phục đã hoá thành tro tàn trong trận Lôi Kiếp trước đó, tóc cũng bị đốt thành tro bụi.

Cả người hắn đều là những vết thương sâu tận xương tuỷ, không một chỗ nào còn nguyên vẹn như thể đã từng bị đao kiếm chặt chém vậy, từng giọt máu tươi chảy ra từ miệng vết thương.

......

Đúng lúc đó, Dương Bách Xuyên nghe thấy có người gọi mình...

Dương Bách Xuyên... Dương Bách Xuyên… nhóc Xuyên… nhóc Xuyên..."

Tiếng gọi không ngừng vang vọng bên tai hắn.

Dương Bách Xuyên đột nhiên mở mắt ra, lúc này hắn mới cảm thấy ánh sáng chói mắt biến mất.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ khác, xung quanh hắn hoàn toàn tối tăm.

Cả thế giới đều không có mặt trăng hay mặt trời, chỉ có sự tăm tối và hoang vắng đến thê lương...

Hắn nhìn thế giới trước mặt, không khỏi thắc mắc trong chốc lát, dường như hắn nhớ rõ mình không nên ở một nơi như vậy, hắn cảm thấy mình nên làm một việc rất quan trọng gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra được.

Hơn nữa lúc muốn trở về, hắn cảm thấy một cơn đau nhói chóng mặt ập đến tâm trí.

"A..."

Cơn đau nhói trong đầu khiến hắn không nhịn được kêu thành tiếng.

"Nhóc Xuyên..."

Đúng lúc này, một tiếng gọi dịu dàng vang lên từ phía sau.

Dương Bách Xuyên không suy nghĩ gì khác, đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng khoảnh khắc tiếp theo hắn lại run rẩy toàn thân...

"Linh Linh..." Một tia chớp lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên, một giọng nói run rẩy vang lên.

Liễu Linh Linh là người phụ nữ duy nhất mà hắn cảm thấy có lỗi và hổ thẹn nhất trong cuộc đời này...

Dương Bách Xuyên nhất thời không nghĩ được gì, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Linh Linh, tất cả mọi thứ về Liễu Linh Linh đều hiện lên trong đầu hắn...

Đúng lúc này hắn kêu lên...

Hắn và nàng là bạn học thời Đại học, còn là bạn học cùng lớp...

Hũ vàng đầu tiên trong đời của hắn chính là nhờ Liễu Linh Linh liên kết với công việc kinh doanh của Liễu gia mới có được.

Sau khi tốt nghiệp, Liễu Linh Linh đã mượn rượu nửa đùa nửa thật tỏ tình với hắn, nhưng lúc đó hắn nghĩ đến sự chênh lệch về gia cảnh với Liễu gia nên đã giả ngu từ chối.

Sau đó, Liễu Linh Linh ra nước ngoài... Mà hắn cũng hoàn toàn dấn thân vào con đường tu chân và bỏ lỡ rất nhiều cơ hội...

Năm đó trở về từ Sơn Hải Giới, hắn đã mất hết tu vi, cũng biết rõ Liễu Linh Lung đang ở Châu Âu nhưng hắn không đến gặp nàng... Kết quả là sau đó Ma đầu Đại Tôn xuất hiện.

Đại Tôn đã ép buộc hắn dùng Liễu Linh Linh và nhị đệ tử là Vương Tông Nhân của hắn để đổi lấy đạo cung La Phù… Trong trận chiến đó, Liễu Linh Linh đã hóa thành sương máu dưới sự đàn áp của Ma đầu Đại Tôn.

Dương Bách Xuyên vô cùng đau lòng, lập lời thề với trời: Nếu một ngày không tu luyện chứng đạo đến đỉnh phong, ngày đó tóc sẽ không đen!

Hắn lập lời thề này là bởi vì lúc đó Lục Tuyết Hi đã từng nói thế giới này có tồn tại U Minh Giới, còn nói là linh hồn của Liễu Linh Linh đã tiến vào U Minh Giới, mà muốn vào được U Minh Giới thì phải có tu vi cường đại và vô biên mới được. Vì vậy hắn đã lập lời thề phải tu luyện đến đỉnh phong, chỉ để sau này tìm ra U Minh Giới và đưa Liễu Linh Linh trở lại...

Nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy nữ nhân mà hắn mắc nợ nhiều nhất trên đời này.

Dương Bách Xuyên lặng lẽ rơi nước mắt, tiến lên một bước ôm nàng vào lòng, rất sợ nàng sẽ biến mất.

"Linh Linh, xin lỗi..."

Hắn đã nói hết hàng trăm lời muốn nói, hắn nợ nàng một lời xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play