*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đệ tử Trường Sinh Điện bôn ba bên ngoài, từ trước đến nay chưa từng sợ hãi uy hiếp.  

“Vâng.”  

Tám đệ tử Trường Sinh Điện phía sau Mộ Trường Phong cùng lên tiếng trả lời, đứng bên cạnh Mộ Trường Phong, đối diện với đám người Trình Vĩ Khang và Mộc Ngưng Hiên.  

Lần này đến lượt đám người Trình Vĩ Khang và Mộc Ngưng Hiên trợn tròn mắt.  

Giết chết tại chỗ?  

Không chết không ngừng?  

ĐM, Mộ Trường Phong, ngươi không hành động theo lẽ thường?  

Không ai nghi ngờ lời của Mộ Trường Phong, bởi vì tác phong của đệ tử Trường Sinh Điện chính là như vậy, có thể động tay tuyệt đối không lắm mồm, không chết không ngừng, cho dù trả giá bằng mạng sống cũng không tiếc.  

Bởi vì tác phong này của đệ tử Trường Sinh Điện, bọn họ mới bị Tu Chân Giới  

Gọi là kẻ điên, nói đến Trường Sinh Điện, tất cả mọi người đều biết đến một câu, đệ tử Trường Sinh Điện đều là kẻ điên, dám liều mạng, dám chém giết, giữ gìn danh tiếng của tôn trưởng, danh tiếng của Trường Sinh Điện vượt qua tính mạng của bản thân.  

Trường Sinh Điện coi trọng tôn sư trọng đạo, có tiếng mẫu mực trong chín thánh địa lớn.  

Lần này Mộ Trường Phong làm đại sư huynh trong số các đệ tử thế hệ này, mang đội ra ngoài rèn luyện, tất cả con cháu của Trường Sinh Điện đều do Mộ Trường Phong cầm đầu, lời của đại sư huynh là trời.  

Mộc Ngưng Hiên bị Mộ Trường Phong làm lơ, suýt chút nữa tức điên, hận không thể xông lên, nhưng thấy Mộ Trường Phong không có ý muốn đánh với mình, trực tiếp bảo đệ tử Trường Sinh Điện đi lên đứng trước, điều này làm Mộc Ngưng Hiên tức điên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì gã ta biết rõ đám đệ tử Trường Sinh Điện này sẽ thật sự không chết không ngừng, hiện tại còn chưa đến bước đó.  

Sau khi Mộ Trường Phong ra lệnh, xoay người, đi về phía Dương Bách Xuyên.  

Không khí ở đây vô cùng quỷ dị.  

Dưới sự chỉ đạo của Hiên Viên Linh Hề, đệ tử của Hiên Viên hoàng triều đứng lên cùng với tám đệ tử của Trường Sinh Điện.  

U Linh Chi Đô Mạnh Du Nhiên và Khương Thế Long đứng bên phía Dương Bách Xuyên, đứng bên cạnh nhìn, không lên tiếng, coi như thế lực độc lập trong sân.  

Dương Bách Xuyên thầm than trong lòng, Mộ Trường Phong quá ngầu.  

Không chỉ đẹp trai, phong cách làm việc và lời nói cũng cực kỳ phong cách, đây mới là nam nhi thực thụ, một câu đè bẹp đám người Trình Vĩ Khang.  

Từ Mộ Trường Phong, Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra được sự kiên cường mạnh mẽ của đệ tử Trường Sinh Điện, chứng tỏ địa vị của Trường Sinh Điện trong số chín thánh địa lớn rất tốt.  

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên sinh ra sự kính nể với đại sư huynh chưa từng gặp mặt, để tử dưới trường kiên cường mạnh mẽ như vậy, vậy đại sư huynh của hắn còn trâu bò đến mức nào?

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy Mộ Trường Phong đi đến, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn, ôm quyền nói: “Đệ tử Trường Sinh Điện, Mộ Trường Phong bái kiến Dương đạo hữu.”  

Dương Bách Xuyên nhìn cách chào hỏi của Mộ Trường Phong, ấn tượng rất tốt về Mộ Trường Phong, cũng ôm quyền đáp lễ: “Tại hạ là Dương Bách Xuyên, bái kiến Mộ đạo hữu.”  

Hai người chính thức chào hỏi.  

Mộ Trường Phong đánh giá Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng đang đánh giá y.  

Ở trong lòng Mộ Trường Phong, từ lúc Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi tiến hành kiểm tra, y đã biết đến bọn họ, sau khi bước vào Thái Hoang, y cũng nhận được mệnh lệnh của Trường Sinh Điện, mượn sức Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Nhưng y không ngờ Dương Bách Xuyên lại có thể thi triển ra thần thông truyền thừa của Trường Sinh Điện, chuyện đến chỗ này đã thay đổi, biến thành biết rõ thân phận của Dương Bách Xuyên, chuyện này quan trọng hơn việc mượn sức Dương Bách Xuyên rất nhiều.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play