Sau bốn giờ đồng hồ, cuối cùng Thạch Thanh cũng đưa Dương Bách Xuyên tới đích đến.  

Đợi hai người dừng lại, Dương Bách Xuyên nhìn thấy thành trì được ẩn trong thung lũng to lớn thì không khỏi rung động.  

Hắn và Thạch Thanh đứng ở hẻm núi cao, rộng chừng mấy trăm trượng, trước cửa thung lũng là một tường thành mấy chục trượng, có điều đã bị đổ nát, nhưng đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được khí tức đầy cổ xưa.  

“Vù vù...”  

Bất chợt, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên tiếng vo ve, vừa quay đầu đã nhìn thấy bầy ong độc, mỗi con to như ngón tay cái có màu vàng đỏ đan xen đang vo ve xoay quanh mình.

Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương đang đứng yên không nhúc nhích, Nguyên Thần Huyễn đột nhiên mở mắt nói: “Tìm thấy rồi...”  

“Ở đâu?” Phong Âm Dương ngạc nhiên hỏi.  

“Hắn ta đã tiến vào một di tích thành cổ.” Nguyên Thần Huyễn nói.  

Phong Âm Dương nghe thấy Nguyên Thần Huyễn nói vậy thì hói: “Hắn? Lẽ nào chỉ có một người?”  

Nguyên Thần Huyễn âm trầm: “Ta quan sát qua ong độc, chỉ có tên tiểu tử Dương Bách Xuyên kia, còn có một khối kỳ thạch, không phát hiện ra Lục Yên Chi, cũng không có bất cứ cao thủ nào cả.  

Hiện tại xem ra, tám chín phần là tiểu tử kia dở trò, trên người hắn có thứ bảo bối Động Thiên, giấu Lục Yên Chi đi, hoặc là tất cả chúng ta đã đoán sai, cái chết của Khúc Minh Nguyệt và hai tên đồ đệ của ta chính xác là do Dương Bách Xuyên hoặc Lục Yên Chi gây ra...”  

Dứt lời, Nguyên Thần Huyễn trầm ngâm: “Phong lão quỷ, ngươi nói xem, có phải là Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đã biết được kế hoạch của hai chúng ta rồi không?”  

“Sao có thể như vậy được, lúc chúng ta nói chuyện trên phi hành thuyền đã hạ cấm chế, ai có đủ khả năng nghe hai Địa Tiên tam chuyển nói chuyện, hoặc là phá bỏ cấm chế do chúng ta bày ra mà lại không bị phát giác?  

Hơn nữa, chúng ta cũng không hề nói ra mục đích chính cho đồ đệ, ta chỉ nói với Nghiêm Trừng – Nghiêm Phạt là gi ết chết Dương Bách Xuyên, tìm một cuốn tên là ‘Thần Ma Y Điển’ trên người hắn mà thôi, cũng không hề nói thêm gì khác, chắc là ngươi cũng dặn dò với Khúc Minh Nguyệt như vậy đúng không?” Phong Âm Dương hỏi.  

Nguyên Thần Huyễn nhíu mày gật đầu, lão ta đương nhiên biết Phong Âm Dương nói đúng, nhưng trừ lần đó ra thì lão cũng không nghĩ ra được gì khác, chỉ một tên tiểu tử như Dương Bách Xuyên lại có bản lĩnh như vậy sao?  

Giết được Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia?  

Cho dù có thêm cả Lục Yên Chi thì cũng không làm được.  

Huống chi, Nguyên Thần Huyễn không tin Lục Yên Chi lại hợp tác với Dương Bách Xuyên, hoặc nói đúng hơn là hắn không nghĩ tới Lục Yên Chi lại biết được chân tướng.  

Cuối cùng cũng chỉ có thể tính hết lên người Dương Bách Xuyên, lão ta cho rằng Dương Bách Xuyên đã bắt Lục Yên Chi.  

Nhưng ngoài nguyên nhân này ra thì bên cạnh Dương Bách Xuyên lại không có ai khác, Nguyên Thần Huyễn nghĩ không ra, vì sao Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia lại chết?  

Sao Dương Bách Xuyên lại bắt được Lục Yên Chi?  

Lục Yên Chi là đồ đệ được lão ta nhận nuôi từ nhỏ, cũng là người có thiên phú tu luyện nhất, trong tất cả các đồ đệ thì lão ta thương yêu nàng hất, đương nhiên lão ta yêu thương Lục Yên Chi như vậy là bởi vì xem nàng như một cây thuốc của mình, chứ không phải với một đồ nhi, những điều này chỉ cần hắn không nói thì Lục Yên Chi vĩnh viễn sẽ không biết được, thế nên Nguyên Thần Huyễn chức chắc Lục Yên Chi sẽ không phản bội lại lão ta mà thông đồng với Dương Bách Xuyên.  

Sau khi nói chuyện này với Phong Âm Dương, Phong Âm Dương cũng nghi ngờ,  nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Lão độc, ngươi từng nói Dương Bách Xuyên có quan hệ với thần điện Trường Sinh, ngươi nghĩ xem liệu người của điện Trường Sinh có đang âm thầm bảo vệ hắn không?”  

Nguyên Thần Huyễn gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ có lý do này...” Dứt lời, Nguyên Thần Huyễn ngừng một lúc, ngay sau đó, vẻ mặt của lão ta dữ tợn: “Mặc kệ là bên cạnh Dương Bách Xuyên hay có ai đang âm thầm bảo vệ cho hắn, ở trong Thái Hoang Tinh Hải, nếu như hắn đã dám mơ tưởng tới Lục Yên Chi, lão phu nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì đã đến thế giới này, Phong lão quái, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức qua đó, tới nơi rồi mọi thứ sẽ rõ.”  

Phong Âm Dương cũng đồng ý với Nguyên Thần Huyễn, lão ta gật đầu: “Đi, lão phu cũng nhất định phải đoạt được.”  

Hai người bọn họ lập tức đi về hướng di tích thành cổ.  

...  

Lúc này, Dương Bách Xuyên và Thạch Thành cũng đi về hướng thung lũng, nhìn thì gần nhưng thực tế vẫn còn tới mấy dặm mới đến nơi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play