Dương Bách Xuyên bị Điêu Nhi chọc tức đến bật cười, sừng sộ hỏi: "Đừng tưởng rằng ta không biết trên cây Thủy Nguyên có năm quả, nhả ra không?"  

"Chi chi chi..." Điêu Nhi thét chói tai, trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, ý tứ ngươi lấy bốn quả, cho ta một quả không được à? Ta cũng có công lao đấy nhé?  

Nghe tiếng kêu tủi thân của Điêu Nhi, lại nhìn đôi mắt to tròn ầng ậc nước, dáng vẻ đáng thương hề hề của nó, Dương Bách Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười.  

Hắn lắc đầu: "Mày... Quên đi, lần này không so đo với mày, quay đầu sẽ xử lý mày sau."  

Nói rồi, Dương Bách Xuyên lắc mình rời đi.  

......  

Lúc này thú Ngũ Hành đi ra từ phía sau của một gốc cây lớn, nịnh nọt nói với Điêu Nhi: "Điêu Nhi lão đại thật thông minh, làm ra vẻ khổ sở cái chủ nhân rén ngay, he he, liệu Điêu Nhi lão đại có thể để ta nhìn thử quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh trông như thế nào được không?"  

"Chi chi..." Điêu Nhi đắc ý dào dạt, há to miệng phun ra một quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh vẫn chưa bị Dương Bách Xuyên lấy mất.  

Thú Ngũ Hành nhìn quả Thuỷ Nguyên Tinh Linh trên móng vuốt của Điêu Nhi mà ch ảy nước miếng ròng ròng, nịnh nọt nói: "Điêu Nhi lão đại, không biết bổn vương... Ta có thể nếm thử được không?"  

Thú Ngũ Hành bắt đầu lừa dối Điêu Nhi.  

"Chi chi..." Điêu Nhi cười chi chi trợn trắng mắt nhìn thú Ngũ Hành, ý bảo ngươi đừng có mà mơ.  

Thú Ngũ Hành bày ra vẻ mặt tiếc nuối, ngay sau đó nó đảo mắt nhìn chín cây linh đào con và một gốc cây linh đào mẹ trên núi linh đào, hai mắt nó sáng lên nói: "He he Điêu Nhi lão đại, ngươi có dám hái một quả linh đào trên cây mẹ xuống không nào?"  

"Chi chi chi..." Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành kích tướng, kêu lên chi chi, ý là bảo chín cây linh đào con nó có thể hái thoải mái, nhưng cây linh đào mẹ thì lại không dám, cây linh đào mẹ được chủ nhân dùng để luyện đan, ăn vụng sẽ bị đánh chết.  

Tròng mắt Thú Ngũ Hành chuyển động, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Không dám hái cây mẹ cũng bình thường thôi, nhưng mà ta lại thấy ngươi còn không dám hái cả cây linh đào con nữa kìa."  

"Chi chi..." Lần này Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành chọc giận, gầm lên chi chi, ý bảo là có gì mà không dám chứ, đợi đấy ta hái cho ngươi xem.  

Ngay sau đó Điêu Nhi nhảy vọt lên cây con, rầm rầm một trận, hái toàn bộ quả linh đào trên ba cây linh đào con xuống dưới.  

Mà thú Ngũ Hành đứng ở dưới tàng cây lại đang thầm mở cờ trong lòng, nó ch ảy nước miếng hít một hơi thật sâu, nuốt hết quả linh đào vừa rơi rụng vào trong miệng.  

Hiển nhiên mục đích cuối cùng của Thú Ngũ Hành là ăn linh đào, còn về phần quả Thủy Nguyên Tinh Linh thì nó cũng chỉ nghĩ đến mà thôi. Biết không lừa được từ tay Điêu Nhi nên nó đặt hy vọng sang chín cây linh đào con, nhưng mà Dương Bách Xuyên đã nghiêm khắc cảnh cáo nó không được nhằm vào quả linh đào, cho nên thú Ngũ Hành không dám ra tay, nhưng mà nó biết Điêu Nhi rất được Dương Bách Xuyên cưng chiều, nên đã nhắm vào Điêu Nhi, bây giờ nó đã được như ý nguyện.  

Hai mươi bảy quả linh đào trên ba cây linh đào đủ để nó oánh chén no nê, đứng trước linh dược, lúc nào thú Ngũ Hành cũng trong tình trạng thèm ch ảy nước miếng.  

Điêu Nhi bị thú Ngũ Hành lừa cho một vố, tâng bốc nịnh nọt một hồi, lập tức vui đến không biết trời cao đất dày, càn quét từng quả linh đào một, ăn hết cây này đến cây khác.  

Cùng với thú Ngũ Hành - một con ăn ở trên cây, một con thì ăn dưới tàng cây, vô cùng khoái chí.  

Thú Ngũ Hành dứt khoát nằm trên mặt đất ăn linh đào, quả thật vô cùng sung sướng.  

Khi hai bọn nó càn quét tới cây linh đào thứ năm thì đều đã no căng cả bụng, nằm vật ra đất.  

Bụng nhỏ của Điêu Nhi căng tròn, nó khẽ vuốt bụng nhỏ kêu “chi chi”, nói với thú Ngũ Hành rằng sau này cứ đi theo nó là sẽ có thịt ăn, mà thú Ngũ Hành thì lại cười ngọt ngào tỏ vẻ nhất định sẽ là tiểu đệ đắc lực của Điêu Nhi.  

Hai con linh thú to gan lớn mật không hề biết rằng, một trận càn quét này đã chọc giận chín đại mỹ nữ.  

Trong bình càn khôn, ngoại trừ Mai tỷ thường ở tại long cung dưới đáy hồ Long Ngư và một đám long ngư ra thì còn có chín vị Thải Châu Nữ nữa.  

Chín vị Thải Châu Nữ đã được Dương Bách Xuyên cứu khi còn ở Sơn Hải Giới lúc trước, là khi hắn đang cứu đồ đệ Vương Tông Nhân ở Yêu Quang năm đó thì đã tiện tay giải cứu bọn họ. Họ là nửa người nửa yêu, không có thiên phú gì đặc biệt nhưng lại là một đám tinh linh xinh đẹp trong veo như nước, bất kể là dáng người hay là khuôn mặt thì đều tựa như tinh linh vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play