Dương Bách Xuyên vẫn đang khó hiểu, nó xuất hiện cản đường đi bọn họ từ lúc nào ấy nhỉ?  

Mặc kệ thế nào, con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này hẳn là vương của đám Nhân Viên Ngạc Ngư, thực lực tuyệt đối không thấp.  

Trộm quả Thủy Nguyên Tinh Linh của người ta, rồi tiện tay thó luôn cả cây Thủy Nguyên, giờ báo ứng tới rồi đó.  

Hai bên cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, ai cũng không nhúc nhích trước.  

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được cơ thể Lục Yên Chi đang run rẩy, Điêu Nhi trên vai hắn cũng thấy buồn bực, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.  

Nó còn chưa tấn công, khí thế tỏa ra thôi đã đủ tạo thành áp lực vô hình cực lớn cho mấy người Dương Bách Xuyên.  

Mấy giây sau, mấy chục mét bên ngoài truyền tới từng tràng tiếng gào thét: “Gừ gừ gừ…”  

Lúc này, cuối cùng con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc cũng gầm lên: “Gừ…” như đang hưởng ứng lại tiếng kêu.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi thay đổi, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia đuổi tới rồi.  

“Đi…”  

Dương Bách Xuyên hét lớn, ý bảo thú Ngũ Hành chuyển hướng.  

Thú Ngũ Hành lập tức xoay người chạy như điên về bên trái.  

Nhưng mà đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nhác thấy được con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc kia cử động. Nó từ nhảy lên khỏi tảng đá ngầm, trong nháy mắt như hóa thành một đạo thiểm điện, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng chỉ thấy được ánh bạc lóe lên.  

Giờ phút này, trong lòng hắn vô cùng chấn động, tốc độ của con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này quá nhanh, hắn biết bản thân không thể thoát nổi.  

Nghĩ tới đây, kiếm Đồ Long xuất hiện trên tay Dương Bách Xuyên, hắn nhảy khỏi lưng thú Ngũ Hành, vung kiếm chém một nhát về phía ánh bạc hóa thân của Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Dương Bách Xuyên biết rõ mình không phải đối thủ của đầu yêu thú này nhưng hắn nhất định phải đi đối đầu với nó, nếu không hắn, Lục Yên Chi và cả thú Ngũ Hành đều sẽ bị thương.  

Lòng khẽ động, vứt Điêu Nhi vào không gian bình Càn Khôn, miễn cho Điêu Nhi bị vạ lây.  

"Ầm..."  

"Phốc..."  

Một kiếm chém xuống, xung quanh lập tức kêu ầm ầm, Dương Bách Xuyên chỉ cảm giác một luồng sức mạnh cực lớn như núi đ è xuống người, hắn phun một búng máu, bay thẳng ra ngoài đập mạnh xuống tảng đá ngầm, từng khối đá ngầm ầm ầm nát thành vụn.  

Trong đầu hắn giờ phút này chỉ còn một câu: Không thể chống lại!  

Con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này tuyệt đối là vua trong đám Nhân Viên Ngạc Ngư, sức mạnh của nó thông qua kiếm Đồ Long truyền tới ồ ạt như núi.  

Ngay sau đó, không đợi Dương Bách Xuyên đứng lên, chỉ thấy Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc vèo một cái phóng về phía hắn, chớp mắt chỉ còn cách hắn ba mét.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên trống rỗng, hắn thầm nghĩ: “Mình sắp chết rồi ư?”  

Con Nhân Viên Ngạc Ngư trắng bạc này chỉ cần một ánh mắt đã khiến hắn như rơi xuống hầm băng, giờ phút này mà hứng một kích của nó thì sẽ ngấp nghé bên bờ vực sinh tử mất. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, tốc độ và sức mạnh của đầu yêu thú thật sự quá vượt trội, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hắn có thể nhìn rõ hai con mắt đỏ như máu của Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bác và hàm răng sắc bén đầy gai ngược trong cái miệng rộng toác đang tiến lại gần da thịt của mình  

"Uỳnh..."  

"Gừ... Grừ grừ..."  

Đột nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Bách Xuyên bỗng thấy một tảng đá thuôn dài bất ngờ đập mạnh vào người con Nhân Viên Ngạc Ngư, nó lập tức bay vút ra ngoài, đau đớn gào thét.  

Dương Bách Xuyên chấn động, còn tưởng có người ra tay cứu mình, ném đá lên thân yêu thú Nhân Viên Ngạc Ngư nữa chứ.  

Chưa đầy một giây sau, hắn đã biết mình sai rồi, không phải có người ném đá vào Nhân Viên Ngạc Ngư mà là… Một tảng đá thành tinh! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play