Chỉ tiếc… Ha ha.  

“Huynh đệ bọn ta không có ý kiến, tu vi của bọn ta cao hơn một chút, lẽ ra nên đi đầu, bọn ta sẽ gặp nguy hiểm đầu tiên, sư muội Khúc suy nghĩ rất chu đáo.” Nghiêm Trừng nói lời chính ngôn, rất có tinh thần anh hùng.  

Sau khi nói xong ba người nhìn về phía Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Lục Yên Chi nghe theo Dương Bách Xuyên, ánh mắt chuyển qua nhìn Dương Bách Xuyên một hồi.  

Dương Bách Xuyên mịt mờ gật đầu với hắn ta, cười ha ha trên mặt giả bộ cảm động nói: “Được ba vị đạo hữu nâng đỡ như vậy, tiểu đệ ta vô cùng cảm động, vậy làm phiền ba vị.”  

Trong lòng hắn lại cười lạnh: “Mẹ nhà ngươi, xếp bọn ta ở giữa không phải là định làm gỏi bọn ta à?”  

Mặc dù nhìn thấu sự âm hiểm của Khúc Minh Nguyệt, nhưng lúc này Dương Bách Xuyên vẫn đồng ý, hắn biết lúc này càng khiến đối phương lơ là thì bản thân càng có lợi.  

Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia thấy Dương Bách Xuyên đồng ý, trong lòng ba người đều vô cùng vui vẻ, kế hoạch của ba người bọn họ là làm gỏi, vừa đề phòng vừa ra tay, Dương Bách Xuyên không thể chạy trốn.  

Tiếp sau đó đi về phía rừng rậm Thái Hoang, ánh mắt Khúc Minh Nguyệt lấp lóe lên ánh sáng hưng phấn, truyền âm với sư muội Lục Yên Chi: “Lát nữa sau khi đi vào rừng rậm trước mặt ngươi phải nhanh chóng ra tay hạ độc Dương Bách Xuyên trước.” Đương nhiên Khúc Minh Nguyệt không biết Lục Yên Chi đã kết minh với Dương Bách Xuyên, càng không biết Lục Yên Chi đã nhìn ra âm mưu của sư phụ Nguyên Thần Huyễn, hiện tại vẫn còn nghĩ là Lục Yên Chi không biết tí gì, nhận mệnh lệnh giế t chết Dương Bách Xuyên của sư phụ Nguyên Thần Huyễn.  

Lục Yên Chi nghe được truyền âm của Khúc Minh Nguyệt, gật nhẹ đầu với nàng ta, ra hiệu đã biết.  

Thế nhưng đảo mắt lại truyền âm với Dương Bách Xuyên nói: “Khúc Minh Nguyệt nói, đi vào khu rừng phía trước rồi ra tay.”

Dương Bách Xuyên bình tĩnh gật đầu với Lục Yên Chi, truyền âm nói: “Cũng được, chúng ta xem tình huống đánh đòn phủ đầu, ngươi dùng độc giữ chân huynh đệ Nghiêm gia, ta giải quyết Khúc Minh Nguyệt trước.”  

“Được, mặc dù ta không nắm chắc có thể gi ết chết huynh đệ Nghiêm gia, nhưng mà muốn giữ chân một khoảng thời gian thì không thành vấn đề, ngươi đừng quên gọi vật cưỡi ra hỗ trợ đấy.” Lục Yên Chi truyền âm trả lời.  

“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta xử lý bọn họ trong một lần, phần thắng chắc chắn thuộc về chúng ta.” Dương Bách Xuyên truyền âm nói.  

...  

Trong lúc hai người truyền âm nói chuyện với nhau, vẫn để ý động tĩnh trước sau của huynh đệ Nghiêm gia và Khúc Minh Nguyệt.  

Dương Bách Xuyên quan sát nhìn ra, Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia đã có lòng tin nắm chắc phần thắng trong tay, tất cả mọi thứ đều viết hết trên mặt, điều này khiến hắn âm thầm cười lạnh, Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia càng tự tin lơ là bao nhiêu thì sức phản công của hắn và Lục Yên Chi càng lớn.   

Hai bên chỉ cách nhau chưa đến ba mét, trong tình huống này, một cuộc phản công bất ngờ sẽ có hiệu quả kỳ diệu.  

Khúc Minh Nguyệt truyền tin cho Lục Yên Chi tấn công ngay khi tiến vào khu rừng phía trước, trước thời điểm đó là cơ hội để Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi ra tay.  

Từ góc độ tâm lý học mà nói, Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia đều một lòng cho rằng Dương Bách Xuyên vẫn mơ màng không biết chuyện gì, cơ bản là không biết bọn họ sẽ ra tay với mình.  

Càng không biết Lục Yên Chi đã bị Dương Bách Xuyên xúi giục.  

Ba người bọn họ quyết định thời gian ra tay là sau khi đi vào khu rừng phía trước mười lăm phút, cho nên trước đó sự chú ý của bọn họ đều dồn hết vào lúc đi vào khu rừng.  

Lại thêm tự tin quá mức, cho rằng bốn người đấu với một Dương Bách Xuyên, không có bất kỳ chướng ngại nào có thể cản lại, cho nên khoảng thời gian và quãng đường trước khi đi vào khu rừng sẽ là cơ hội để Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi tiến hành phản công.  

Trong tình huống yếu thế, bất kỳ sự phản kích có hiệu quả nào thường sẽ vượt qua sức tưởng tượng.  

Khi chỉ còn cách khu rừng trăm mét, Dương Bách Xuyên đã triệu hồi toàn bộ sức mạnh của mình và kết nối với Thú Ngũ Hành trong bình Càn Khôn, lần này Chồn nhỏ cũng bị Dương Bách Xuyên chuẩn bị để tham gia.  

Chồn nhỏ vẫn luôn bị hắn nhốt trong không gian bình Càn Khôn, sau khi đến nơi như Thái Hoang này, với khả năng tìm bảo của Chồn nhỏ sẽ được sử dụng một cách tối đa. Với bản tính thiên phú đặc biệt của một Linh thú, cặp móng vuốt sắc bén của Chồn nhỏ có thể phá hủy mọi thứ. Lúc này, việc thả Chồn nhỏ ra để giúp đỡ thì ngay cả không thể gi ết chết đối thủ, vẫn sẽ tạo ra một số ảnh hưởng  và có hiệu quả thay đổi tình thế. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play