Tu hành y đạo quá khó khăn, cần phải hiểu biết rất nhiều, kiến thức cần học bao hàm toàn diện, không giống như luyện đan sư, luyện khí sư… khác, chỉ cần chuyên tâm học một đạo là được, nhưng y đạo lại không được.  

Cũng bởi vậy ở Tu Chân Giới, tu sĩ y đạo cực ít cực ít, mỗi khi có một y tu xuất hiện, thế lực ở khắp nơi sẽ mượn sức mời chào, đặc biệt là y tu cao cấp, đi đến đâu cũng được chào đón.  

Y tu cũng là quần thể có quan hệ rộng nhất, rất ít người dám trêu chọc, tất cả mọi người đều biết y tu cứu người nhiều, nhiều bạn, trong đó không thiếu cường giả siêu cấp, ngươi dám trêu chọc một người trong quần thể này thử xem?  

Không biết chừng ngào nào đó trúng độc ngươi phải đến cầu xin y tu đó, cũng không biết chừng sau lưng y tu mà ngươi đắc tội có một cường giả siêu cấp……  

Lúc này ở trong mắt mọi người Dương Bách Xuyên chính là một y tu cao cấp, cũng suy nghĩ cẩn thận tại sao đường đường là Địa Tiên tam chuyển lại nhận lỗi trước mặt mọi người, thì ra Nguyên tiên sư đã sớm biết Dương Bách Xuyên là y tu cao cấp?  

Tất cả đều cho rằng Nguyên tiên sư đã sớm biết Dương Bách Xuyên là một y tu cho nên không muốn đắc tội mới xin lỗi thay đồ đệ trước mặt mọi người, không ngờ Nguyên tiên sư đã nhìn ra thần thông mà Dương Bách Xuyên thi triển, cho rằng Dương Bách Xuyên có quan hệ với Trường Sinh Thần Điện nên không dám đắc tội.  

Mộc Văn Hương cũng cho rằng như vậy.  

Diêm Hướng mập mạp nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, hai mắt sáng rực, hắn ta biết chỗ tốt khi kết giao với một y tu, đừng nhìn Dương Bách Xuyên tu vi thấp, nhưng chỉ bằng việc hắn không dùng bất cứ linh dược nào đã có thể giải được độc cho Thú Ngũ Hành, trong mắt mập mạp, Dương Bách Xuyên tuyệt đối là một y tu ghê gớm. Trong lòng thầm hạ quyết tâm phải kết giao được với Dương Bách Xuyên, hiện tại hắn ta cảm thấy rất may mắn khi va chạm với Dương Bách Xuyên, làm cho hắn ta có được cơ hội kết giao với Dương Bách Xuyên.  

Giữa sân Dương Bách Xuyên không hề biết suy nghĩ của mọi người, nhìn thấy Thú Ngũ Hành phun ra một ngụm máu đen, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt mang theo mệt mỏi, mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ, cảm thấy sao rồi?”  

“Cảm ơn chủ nhân, ta cảm thấy ổn rồi.” Mặc dù nói vậy nhưng Thú Ngũ Hành vẫn có chút uể oải.  

Dương Bách Xuyên biết điểm này, xem như trạng thái mới khỏi bệnh, tu dưỡng mấy ngày là ổn.  

Lúc này trong lòng hắn bị niềm vui sướng lấp đầy,  mà sư phụ truyền lại không hổ danh thần ma, hắn chỉ ôm suy nghĩ muốn giải độc cho Thú Ngũ Hành nên mới thử, không ngờ dễ như trở bàn tay, không cần sử dụng linh dược cũng có thể hoàn toàn chữa khỏi độc trong cơ thể Thú Ngũ Hành, đủ để chứng minh  là bí điển y thuật cao cấp nhất thế gian.  

Tất nhiên cũng có thể dùng phương pháp sử dụng linh dược luyện đan giải độc, nhưng thời gian không kịp, Dương Bách Xuyên dùng luôn phương pháp kết ấn đuổi độc trong, không ngờ hiệu quả rất tốt, nếu kết hợp hai phương pháp lại, lập tức có thể làm Thú Ngũ Hành tung tăng nhảy nhót.  

Dương Bách Xuyên quyết định sau này phải nghiên cứu học thật giỏi bí thuật y đạo  này, không chỉ có thể cứu người giữ mệnh, còn có thể đi đến hiểm địa mà nhiều người không dám đi, như vậy sẽ có được cơ duyên rất lớn.  

“Đi thôi, đi tu dưỡng trước, ta cũng quá mệt mỏi, chờ khôi phục lại sức, ta sẽ luyện chế đan dược bổ sung căn nguyên bị thương cho ngươi.” Dương Bách Xuyên nói với Thú Ngũ Hành.  

Mọi người xung quanh nghe Dương Bách Xuyên nói phải đi, một đám hơn ngàn người đến lôi kéo làm quen, mời Dương Bách Xuyên đi đến phòng mình làm khách.  

Ngay cả Mộc Văn Hương và Diêm Hướng mập mạp cũng đi lên làm Dương Bách Xuyên đi đến gian của bọn họ, tất nhiên ý của Mộc Văn Hương là Dương Bách Xuyên tiếp tục ở trong phòng của nàng ta.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được rất rõ mọi người trở lên nhiệt tình hơn với hắn, nhưng cũng có chút nghi hoặc, lúc này hắn còn không biết địa vị của một y tu ở Tu Chân Giới, chỉ mỉm cười dịu dàng từ chối ý tốt của mọi người, ly do là phải luyện chế đan dược cho Thú Ngũ Hành.  

Thấy vậy mọi người cũng không tiện làm phiền, một đám tản ra.  

Dương Bách Xuyên mang theo Thú Ngũ Hành đi đến phòng tu dưỡng chuyên môn sắp xếp cho Thú Ngũ Hành ở tầng một, mặc dù là linh thú tọa kỵ nhưng linh thú cường đại cũng sẽ được tôn trọng. Hiện tại hắn không muốn đi đâu cả để tráng có người lại giở trò xấu với Thú Ngũ Hành.

Trong căn phòng rộng lớn, Dương Bách Xuyên mệt mỏi ngồi xuống, Thú Ngũ Hành lết đầu nằm bò ở phòng khách.  

Dương Bách Xuyên híp mắt cười nói: “Không phải ngươi tự xưng là Ngũ Hành Vương à? Sao lại bị người ta độc ngã?”  

Thú Ngũ Hành lết đầu không dám nhìn vào mắt của Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng nói: “Ta vốn đang lim dim trong phòng, ai biết nữ nhân kia lại xông vào, không nói hai lời đã tung khói đen ra, cả người ta chợt mềm nhũn rồi.”  

“Sau đó nàng ta kêu người đưa ta đến boong thuyền, đợi sau khi ta thúc công luyện hóa độc trong người, nữ nhân đáng ghét kia liên tiếp thi độc với ta, một lúc năm lần, độc tính lần sau mãnh liệt hơn lần trước, sau đó ta đã ngất xỉu…”  

Dương Bách Xuyên cười, cũng không hỏi nhiều nữa, hắn đã đoán được là loại tình huống này từ lâu, nếu không với tính tình nóng nảy của Thú Ngũ Hành, đã làm long trời lở đất lâu rồi. Hắn ta có thể kiên trì được năm lần thi độc trong tay Khúc Minh Nguyệt, thật ra đã rất dũng mãnh.  

Còn hỏi tiếp, thì sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của Thú Ngũ Hành. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play