Tổ sư thúc, ý của ta là, có thể mời vị cao thủ nào đó của tông môn người đến tọa trấn cho Tinh Thần Môn không? Nếu như có cao thủ tọa trấn, cho dù năm tông môn kia biết được tình hình hiện tại của Tinh Thần Môn thì cũng không dám lỗ m ãng, bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn lệ thuộc vào chúng ta.”  

Dương Bách Xuyên nghe Lý Phượng Ngọc nói xong, hắn gật đầu cười khổ: “Vị trưởng bối kia của ta như rồng thấy đầu không thấy đuôi, không liên hệ được, trừ khi tự người đó tới tìm ta, lần này tới Tinh Thần Môn cũng là người đó tìm ta, vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.”  

Dương Bách Xuyên hiểu, nếu như làm theo cách Lý Phượng Ngọc nói, có cao thủ diệt trừ được cả một tông môn ở đây, Tinh Thần Môn sẽ lại cai quản biên giới trăm vạn dặm Nam – Bắc, quản lý thành Tinh Thần hay dãy núi Tinh Thần sẽ không còn là vấn đề.  

Nhưng mấu chốt là cái vị cao thủ kia chính là sư phụ Vân Thiên Tà của hắn, một tàn hồn bên trong bình Càn Khôn, lần này lão đầu vì hủy diệt Thiên Nguyên Tông đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, lâm vào trạng thái ngủ say, hắn đi đâu tìm cao thủ bây giờ?  

Lý Phượng Ngọc nghe được câu trả lời của Dương Bách Xuyên, vẻ mặt nàng thất vọng, nhưng nàng cũng biết cao thủ có khả năng hủy đi cả một tông môn, cho dù ở đây thì cũng không hạ mình đi quan tâm những chuyện này, nàng cảm thấy bất lực.  

Dương Bách Xuyên nhớ lại những lời lúc trước của Lý Phượng Ngọc, hắn biết Tinh Thần Môn vừa trở lại trên thế gian rất có khả năng sẽ biến mất ngay lập tức, bởi vì Tinh Thần Môn không còn ai nữa, chỉ có Lý Phượng Ngọc tu vi Độ Kiếp sơ kỳ mang theo chín nữ nhân trong sáng như một tờ giấy trắng.  

Sớm muộn gì cũng sẽ bị những tông môn hạng hai, hạng ba ở hai vùng Nam – Bắc diệt trừ, cho dù Tinh Thần Môn có tranh đoạt vị trí cai quản của biên giới Nam – Bắc hay không thì đều sẽ bị cuốn vào.  

Nhưng nếu không tranh được thì sẽ phải rời khỏi nơi này, hắn cũng phải đi, hắn còn phải gánh vác trọng trách chiếu cố Tinh Thần Môn mà lão đầu giao phó, nhưng hiện tại Tinh Thần Môn chỉ còn lại mười người phụ nữ thì có thể làm được gì?  

Ý của Lý Phượng Ngọc là muốn dựa vào hắn, trọng trách này đẩy tới đẩy lui thì hắn đều phải gánh vác, ai bảo hắn là một đại nam nhân đây.  

Nhưng nếu đi thì biết đi đâu bây giờ?  

Nghĩ lại, mang theo mười nữ nhân như hoa như ngọc thực lực không mạnh, đi đâu cũng không an toàn.  

Trong lúc nhất thời, đầu Dương Bách Xuyên phát đau.  

Có điều, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, hắn hít sâu một hơi rồi nhìn Lý Phượng Ngọc: “Nếu nói như vậy, kỳ thật chúng ta không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào bản thân giành lấy biên giới trăm vạn dặm Nam – Bắc.”  

Lý Phượng Ngọc gật đầu, hàng hiểu lời của Dương Bách Xuyên: “Cho dù chúng ta có tranh hay không thì sớm muộn gì rồi cũng bị cuốn vào, bên ngoài đã có nhiều tin đồn, năm môn phái hạng hai đang muốn động, sau khi biết được Thiên Nguyên Tông bị người ta diệt môn, bọn họ đã sôi sục muốn tranh đoạt vị trí cai quản, trở thành tông môn hạng nhất.  

Hoặc nói đúng hơn là, không bao lâu nữa những tông môn hạng hai sẽ tới núi Tinh Thần để thăm dò tin tức, môn khi biết được tình huống hiện tại của Tinh Thần Môn, khó tránh khỏi việc bọn họ liên hợp lại để tiêu diệt chúng ta.  

Một là chỉ có thể chạy trốn, hai là sẽ bị phong ấn lại như cũ, tổ sư thúc, ý của người thế nào, chúng ta sẽ nghe theo.” Lý Phượng Ngọc nhìn Dương Bách Xuyên nói.  

“Chạy thì không khách quan, phong ấn? Đây cũng không phải phong cách của Dương Bách Xuyên, đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, bàn bạc kỹ hơn đi, ngươi nói thử tình huống của năm tông môn hạng hai và mười tông môn hạng ba kia xem, chia ra đi, nếu như trái phải có năm con đường thì chúng ta sẽ tự mình liều mạng.” Dương Bách Xuyên nói.  

Tốt xấu gì thì Lý Phượng Ngọc cũng là Độ Kiếp sơ kỳ, mà chín nữ nhân kia đều là Ngũ Hành Phân Thần cảnh, thực lực này cũng không phải là nhỏ.  

Mặc dù hắn mới chỉ là Phân Thần cảnh sơ kỳ, nhưng sau khi song tu với Thương Vũ Hoan thì đã đạt tới Phân Thần sơ kỳ đỉnh phong, có thể đột phá Phân Thần trung kỳ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn đạt tới Phân Thần trung kỳ, tu vi đương nhiên sẽ tăng mạnh.  

Huống chi, lão đầu đã để lại cho hắn chiến kỹ thần thông, đây là siêu cấp chiến kỹ, trải qua mấy ngày lĩnh ngộ, hắn tin chỉ cân tu thành một chiêu rưỡi thôi cũng đủ đối phó với cao thủ Hợp Thể cảnh.

Lý Phượng Ngọc nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, trong lòng chấn động: “Bẩm sư thúc tổ, người trấn giữ chủ yếu của tông môn cấp hai là Hợp Thể cảnh, có vài tông môn cấp hai cường đại sẽ có tu sĩ Độ Kiếp trấn giữ.  

Còn môn chủ của tông môn cấp ba cũng chỉ có Hợp Thể cảnh mà thôi, không đáng để lo, các tông môn cấp hai khác cũng sẽ không cho phép tông môn cấp ba xen vào.  

Cho nên tiến vào trận đấu chính, chủ yếu gặp phải là năm tông môn cấp hai, nhưng trong năm tông môn cấp hai kia, nhiều nhất cũng chỉ có hai tông môn có thể tham dự.  

Ta nghe nói hai tông môn đó có tu sĩ Độ Kiếp, có lẽ không chỉ có một vị, cũng không biết hai tông môn cộng vào có bao nhiêu tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, nếu không vượt qua ba người, ta miễn cưỡng có thể đối phó được.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Ý của ngươi là tu sĩ Độ Kiếp trong tông môn cấp hai nhiều nhất là Độ Kiếp sơ kỳ? Dựa theo thực lực của ngươi, ngươi nhiều nhất có thể đối phó được với ba tu sĩ Độ Kiếp?”  

“Đúng vậy, tổ sư thúc, mọi người đều biết, tu luyện ở Tu Chân Giới có hai lần thiên kiếp, lần lượt là tiểu thiên kiếp Kim Đan kỳ và đại thiên kiếp Độ Kiếp kỳ, tiểu thiên kiếp còn dễ đối phó, mười tu sĩ thì có bảy tu sĩ có thể độ kiếp thành công, nhưng đại thiên kiếp lại rất khó, cửu tử nhất sinh, rất khó vượt qua đại thiên kiếp. Bởi vì ta không ngừng áp chế tu vi của mình ở Hợp Thể cảnh nên mới chưa đón đại thiên kiếp, ở trong tông môn phong bế, gần như không có tài nguyên dư thừa chống đỡ ta độ kiếp. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play