Vừa hay hôm nay hắn lấy ra tặng. Mấy chục bộ đồ đều là y phục nữ, có cả giày và túi xách... Dương Bách Xuyên đều lấy ra hết, chất đống trong đại điện.  

Chín cô gái Thương Vũ Tinh nhìn thấy y phục và linh thạch, tức thì hai mắt sáng lấp lánh, cực kỳ vui mừng. Nhưng họ không tiến lên tranh cướp, mà ai nấy đều nhìn Lý Phượng Ngọc.  

Lý Phượng Ngọc vội vàng lên tiếng: "Tổ sư thúc... không được đâu, sao có thể khiến tổ sư thúc tốn kém được..."  

Dương Bách Xuyên ngắt lời Lý Phượng Ngọc: "Đừng nói nữa, các ngươi đã gọi ta là tổ sư thúc, chúng ta cùng nguồn cùng cội. Mặc dù nhị sư huynh không ở đây, nhưng kẻ làm sư đệ này không thể mặc kệ Tinh Thần Môn, nếu không sau này gặp nhị sư huynh Tinh Thần Tử, ta không biết phải ăn nói thế nào. Các ngươi yên tâm, ta tạm thời dừng chân ở Tu chân Giới. Có ta ở đây, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt đệ tử của Tinh Thần Môn. Đây chỉ là một ít đồ tầm thường thôi, ta không dùng đến, mà linh thạch lại là tài nguyên cần thiết đối với các ngươi. Đừng từ chối."  

Lý Phượng Ngọc thấy Dương Bách Xuyên nói rất chân thành, nhất là câu "có ta ở đây, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt đệ tử của Tinh Thần Môn" khiến nàng vô cùng cảm động, vành mắt đỏ lên. Nàng quỳ xuống nói: "Tạ ơn tổ sư thúc ưu ái."  

"Tạ ơn tổ sư thúc ưu ái." Lý Phượng Ngọc quỳ, chín người Thương Vũ Tinh cũng quỳ xuống cảm ơn.  

"Tất cả đứng lên đi, sau này không ai được quỳ nữa. Tổ sư của nhất mạch truyền thừa chúng ta tức là sư phụ của ta, sư phụ của tổ sư gia Tinh Thần Tử của các ngươi không thích nhất là các môn nhân đệ tử hơi tí lại quỳ gối. Ta cũng không thích, sau này không được quỳ nữa." Dương Bách Xuyên bó tay với hành vi hơi tí lại quỳ của mười cô gái.  

"Tuân lệnh tổ sư thúc." Lý Phượng Ngọc lau nước mắt đứng dậy. Tuy nàng biết rõ vị tổ sư thúc trẻ tuổi trước mặt chỉ có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, nhưng vẫn kính trọng từ tận đáy lòng. Bởi vì hắn là sư đệ của tổ sư gia Tinh Thần Tử thành lập nên Tinh Thần Môn.  

Nàng càng cảm động bởi vì Dương Bách Xuyên rất có trách nhiệm. Quả thật hiện tại Tinh Thần Môn chỉ có mười cô gái, không có người đàn ông nào gánh vác trọng trách. Hơn nữa, thế giới bên ngoài đã qua mấy nghìn năm, không biết đã biến thành dáng vẻ gì. Lý Phượng Ngọc không biết tiếp theo Tinh Thần Môn sẽ ra sao.  

Lúc này có một vị tổ sư thúc địa vị cao đứng ra quả là một chỗ dựa đáng tin cậy.  

Lý Phượng Ngọc bảo chín người Thương Vũ Tinh đi chọn y phục và phân chia linh thạch.  

Nhưng họ rất kính trọng Lý Phượng Ngọc, để cho nàng chọn trước.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng về biểu hiện của chín cô gái. Biết kính trọng sư tỷ, có ơn tất báo, đối mặt với cám dỗ vẫn nghĩ đến Lý Phượng Ngọc. Điều này đã đủ chứng minh tính cách của chín cô gái không tệ. Hắn mỉm cười nói: "Chín người các ngươi tự phân chia đi, ta có một phần quà khác dành cho Lý Phượng Ngọc rồi."  

Chín cô gái hò reo, không kìm được tâm trạng vui vẻ. Họ đều đi chọn y phục trước, không vội lấy linh thạch.  

Thấy vậy Dương Bách Xuyên nghĩ bụng: "Xem ra bất kể ở thế giới nào, yêu cái đẹp luôn là thiên tính của phụ nữ."  

Bao gồm cả người tu chân. Chỉ cần không tu đạo Vô Tình thì đều có ham muốn.  

Dương Bách Xuyên lắc đầu, hỏi Lý Phượng Ngọc: "Hiện tại tu vi của ngươi là gì?"  

"Thưa tổ sư thúc, hiện tại ta là tu vi Độ Kiếp sơ kỳ." Lý Phượng Ngọc không biết vì sao Dương Bách Xuyên lại hỏi về tu vi của mình, nhưng vẫn cung kính trả lời.  

Dương Bách Xuyên trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng, một trăm linh thạch thượng phẩm xuất hiện trước mặt Lý Phượng Ngọc: "Tu vi của ngươi cao, vậy thì dùng linh thạch thượng phẩm tu luyện."  

Trên người hắn không có nhiều linh thạch, toàn là linh thạch cướp được sau khi chém giết mấy thuộc hạ của Trang Tất Phương. Hắn đã tặng toàn bộ linh thạch trung phẩm cho chín cô gái. Linh thạch thượng phẩm có tổng cộng một trăm viên, hắn lấy ra cho Lý Phượng Ngọc một nửa. Bây giờ tên họ Dương nào đó cũng thành người nghèo rồi.  

"Tổ sư thúc, không được đâu..."  

"Cho ngươi thì ngươi cứ nhận."  

Lý Phượng Ngọc từ chối, Dương Bách Xuyên khăng khăng, cuối cùng nàng cảm ơn và nhận năm mươi viên linh thạch thượng phẩm. Vả lại nàng đã kẹt ở bình cảnh rất nhiều năm, quả thật cần linh thạch tu luyện.  

Lý Phượng Ngọc càng thêm biết ơn vị tổ sư thúc từ trên trời rơi xuống này. Ở Tu Chân Giới, linh thạch thượng phẩm cũng là đồ hiếm, chỉ các tông môn lớn mới có.  

Cả Tu Chân Giới sử dụng rộng rãi nhất là linh thạch trung phẩm, trên là thượng phẩm. Linh thạch cực phẩm chỉ thế lực đỉnh cấp mới có, rất ít lưu thông. Bởi vì linh thạch cực phẩm gần như là linh khí tinh khiết, người tu chân hấp thụ và luyện hóa rất nhanh, không tốn thời gian và sức lực.  

Còn linh thạch hạ phẩm chỉ thông dụng ở tiểu thế giới. Bởi vì các nhân tố như nồng độ linh khí trời đất, pháp tắc thiên địa... tiểu thế giới rất khó sinh ra linh thạch trung phẩm. Chỉ có Tu Chân Giới mới có thể sinh ra linh thạch cấp cao, thường là trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm cực ít nhưng vẫn có. Ở Tu Chân Giới, thường thì linh thạch hạ phẩm được dùng để luyện đan, luyện khí.  

Trong mắt tu sĩ Tu Chân Giới, linh khí trong linh thạch hạ phẩm quá tạp, không thích hợp để hấp thụ tu luyện.  

Dương Bách Xuyên đọc được những điều này trong ký ức sưu hồn của Hoa Khuyết. Mà Lý Phượng Ngọc lại càng hiểu rõ giá trị của linh thạch thượng phẩm, cho nên nàng vô cùng cảm kích Dương Bách Xuyên.  

Sau một hồi khách sáo, Lý Phượng Ngọc cất linh thạch đi, sau đó mới ngồi xuống bàn bạc với Dương Bách Xuyên về chuyện của Tinh Thần Môn.  

Có lời dặn dò của sư phụ, tạm thời Dương Bách Xuyên phải gánh vác việc khôi phục Tinh Thần Môn. Không nói là khôi phục sự hưng thịnh ngày xưa, nhưng ít nhất cũng phải giúp cho mấy cô gái này có năng lực sinh tồn mới được.  

Chính hắn cũng mới tới Tu Chân Giới, không có điểm dừng chân, Tinh Thần Môn vừa hay thích hợp.  

Dương Bách Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Mấy ngày nữa ngươi dẫn theo chín người họ xuất sơn, đến chỗ Thiên Nguyên Tông rèn luyện một chuyến. Thiên Nguyên Tông đã bị một vị trưởng bối của sư môn ta san bằng, nhưng Thiên Nguyên Tông hoạt động ở phía tây núi Tinh Thần suốt mấy nghìn năm, hẳn là có các loại linh dược, vừa khéo chúng ta có thể thu thập mang về cho ta luyện đan."  

Hắn không nói là sư phụ, mà chỉ nói là một vị trưởng bối của sư môn tiêu diệt Thiên Nguyên Tông. Tuyệt đối không thể để lộ chuyện sư phụ đang ở trong bình Càn Khôn của mình, chỉ có thể nói là một vị trưởng bối của sư môn. Lý do này tuy hơi gượng ép nhưng vẫn hợp lý.  

Vậy mà Lý Phượng Ngọc lại mừng rơn. Dương Bách Xuyên nói có trưởng bối sư môn tiêu diệt Thiên Nguyên Tông, trong lòng nàng bỗng thoải mái hẳn ra. Đã bảo mà, vị tổ sư thúc Dương Bách Xuyên này chỉ có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, sao có thể hủy diệt một tông môn được. Thì ra là có trưởng bối sư môn ra tay.  

Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Tổ sư thúc, vị trưởng bối kia đang ở đâu? Chúng ta cần phải cảm ơn đàng hoàng mới được."  

"Vị trưởng bối kia không thích thế tục rối ren, sau khi tiêu diệt Thiên Nguyên Tông liền rời đi. Trước giờ ông ấy luôn xuất quỷ nhập thần. Lần này chúng ta nghe nói chuyện của Tinh Thần Môn, lúc đi ngang qua bèn ra tay tương trợ." Tên họ Dương nào đó nửa thật nửa giả giải thích.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play