Mà Tinh Thần Môn hoàn toàn phong sơn, hoàn toàn co rụt trong sơn môn, tất cả tài nguyên của núi Tinh Thần đều rơi vào tay Thiên Nguyên Tông.  

Tinh Thần Môn thành rùa đen rúc đầu. Thiên Nguyên Tông và Tinh Thần Môn trở thành kẻ thù không đội trời chung, điều này không thể nghi ngờ. Mấy nghìn năm qua đi, Thiên Nguyên Tông luôn tìm cơ hội xông vào Tinh Thần Môn. Nhưng sau khi Tinh Thần Môn phong tỏa sơn môn, nó trở thành mai rùa kiên cố, không thể vào được.  

Nhưng ba nghìn năm trước, sau khi tổ sư gia của Thiên Nguyên Tông bay lên đó đã để lại một điều tổ huấn, đó là không được đi đánh Tinh Thần Môn nữa. Lý do là sơn môn của Tinh Thần Môn quá kiên cố, không phá được.  

Tuy nhiên trên thực tế, Trang Tất Phương biết được nội dung tổ huấn chính xác từ ông nội mình. Tổ sư gia của Tinh Thần Môn có đồng môn rất mạnh ở tinh cương khác, ngộ nhỡ chọc giận Tinh Thần Môn tìm đến cường giả ở tinh cương khác thì Thiên Nguyên Tông sẽ gặp họa. Chỉ có thể vây khốn Tinh Thần Môn, không cho người của Tinh Thần Môn ra ngoài liên lạc với bên ngoài là được.  

Trang Tất Phương nhìn Hoa Khuyết, cứ tưởng ông ta không muốn gây chuyện, bèn gấp gáp nói: "Tiểu sư thúc, đối phương chỉ là một tiện dân đến từ tiểu thế giới mà thôi. Vả lại hắn không biết quan hệ giữa Tinh Thần Môn và Thiên Nguyên Tông chúng ta. Chúng ta nhân cơ hội này g iết chết hắn, bắt chồn Tầm Bảo và tiểu phượng hoàng thì thần không biết quỷ không hay, không cần lo lắng gì hết đúng không? Người đến từ tiểu thế giới làm gì có lai lịch lớn?"  

Tất nhiên Hoa Khuyết biết Trang Tất Phương nghĩ gì, nhưng ông ta rất thèm muốn chồn Tầm Bảo và tiểu phượng hoàng, cho nên gật đầu bảo: "Đi thôi! Dù thế nào đi chăng nữa, tên nhóc kia đã tới núi Tinh Thần thì có chạy đằng trời."  

Sau đó, hai người đuổi tới sơn môn của Tinh Thần Môn ở phía đông.  

...  

Dương Bách Xuyên đi được hơn trăm mét đã đến cuối đường, trong tầm mắt là một vách núi dựng đứng cao tận mây xanh.  

"Lão già ơi hết đường rồi, có cần leo lên đỉnh núi không?" Hắn nghĩ sơn môn của Tinh Thần Môn ở trên vách núi.  

Kết quả là sư phụ nói: "Sơn môn của Tinh Thần Môn ở ngay sườn núi, nhưng vi sư cảm nhận được bên ngoài ngọn núi đã bị người ta dùng pháp lực lớn phong tỏa. Xem ra sau khi Tinh Thần Môn phong sơn, bên ngoài còn bị người khác phong ấn tiếp. Thật là đáng chết!"  

Vân Thiên Tà lạnh lùng mắng chửi. Đồ tử đồ tôn bị người ta ức hiếp đến nông nỗi này, ai mà chả giận.  

Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy ớn lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ nổi giận. Trước đây, cho dù hắn đâm đầu vào chỗ chết, sư phụ vẫn bình thản ung dung.  

Nhưng lúc này hắn cảm nhận được lửa giận ngút trời của sư phụ. Thiết nghĩ nhị sư huynh thật đáng thương, bị người ta dồn ép đến nông nỗi này, địa bàn bị người ta chiếm đoạt, sau khi trốn thoát liền đóng sơn môn, đến sơn môn cũng bị người ta chặn kín bên ngoài.  

Giống như thổ phỉ cướp bóc, chủ nhà không chống đỡ được bèn đóng cổng trốn trong nhà. Thổ phỉ không mở được cổng, dứt khoát xây một bức tường ở cổng, thế là người bên trong không ra ngoài được.  

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng giận, huống chi là sư phụ.  

Nói thế nào thì Tinh Thần Môn cũng toàn là đồ tử đồ tôn của sư phụ. Sư phụ được mệnh danh là Tán Tiên Chí Tôn, vậy mà đồ tử đồ tôn lại bị người ta ức hiếp như vậy, thật là đáng giận!  

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Sư phụ, có phá được phong ấn bên ngoài không?"  

"Một phong ấn cỏn con có gì mà không phá được. Con hãy giữ vững tinh thần, vi sư mượn tay con phá phong ấn, sao đó chúng ta vào Tinh Thần Môn là được." Vân Thiên Tà trầm giọng nói.  

Dương Bách Xuyên biết hiện tại tâm trạng của sư phụ không tốt, hắn không dám nói đùa với sư phụ. Nghe thấy sư phụ nói muốn mượn pháp, hắn vội vàng giữ vững tinh thần, để cho sư phụ đích thân ra tay. Dù sao hắn cũng không thể nào phá được phong ấn gì đó.  

Cánh tay trái nóng lên, ngay sau đó Dương Bách Xuyên thoáng run lên, cảm thấy mình trở thành người đứng xem. Hắn biết sư phụ đã kiểm soát cơ thể của mình.  

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sư phụ tiến lên vài bước, vung hai tay, sức mạnh khổng lồ hội tụ. Ông ấy đang định ra tay phá phong ấn thì đột nhiên dừng tay, xoay người nhìn.  

Chỉ thấy cách mấy chục mét có hai người đang đi tới, một người trong đó là tên nhị thế tổ Trang Tất Phương lúc trước chạy thoát, người còn lại độ tuổi trung niên có khí tức cường đại. Dương Bách Xuyên trông thấy Trang Tất Phương, trong lòng lập tức thoải mái. Hắn đã chứng thực được suy đoán của mình. Quả nhiên Thiên Nguyên Tông nằm ở núi Tinh Thần, hẳn là một hướng khác Tinh Thần Môn, nếu không Trang Tất Phương sẽ không tìm đến nhanh như vậy.  

"Tiện dân, bản thiếu gia chống mắt lên coi ngươi trốn đi đâu." Trang Tất Phương vừa nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt nham hiểm vừa chửi mắng, sau đó nói với Hoa Khuyết: "Tiểu sư thúc, thằng nhãi này chính là tiện dân kia."

Dương Bách Xuyên thấy Trang Tất Phương mắng, hắn lập tức cười lạnh một tiếng. Giờ phút này lão già đang mượn dùng cơ thể của hắn, hơn nữa lão già còn nổi giận nữa, Trang Tất Phương rõ ràng là tự đâm đầu vào chỗ chết.  

"Các ngươi là người của Thiên Nguyên Tông?" Giọng nói khàn khàn của Vân Thiên Tà vang lên.  

"Nếu tiện dân ngươi đã biết, vậy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi." Đương nhiên Trang Tất Phương sẽ không biết giờ phút này người đang nói chuyện chính là sư phụ Vân Thiên Tà của Dương Bách Xuyên chứ không phải là bản thân Dương Bách Xuyên, nên hắn ta vẫn cực kỳ kiêu ngạo, cho rằng gọi một tiểu sư thúc Hoa Thiếu đến là có thể bắt lấy Dương Bách Xuyên chỉ trong một cái trở tay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play