“Đại ca ca?” Huyền Vũ nghe thấy tiểu trích Tiên xưng Dương Bách Xuyên là đại ca ca thì trợn mắt há hốc mồm, lập tức ha ha cười to nói: “Ta nói này, nguơi cũng là người mấy ngàn tuổi rồi, có thể đừng dè dặt như thế được không, xưng một câu ca ca một câu tỷ tỷ với đám tiểu bối đúng là cười chết người, ha ha ha...” Huyền Vũ Bắc Minh cười to.  

“Mẹ nó, bây giờ ta đã trùng tu, là một đời mới, một thân thế mới, nhớ kỹ cho ta. Ngươi cũng là trùng tu, nhìn xem thân thể bọn ta bây giờ mới tám chín tuổi, còn ngươi cùng lắm cũng chỉ là tên rắm thối mười một mười hai tuổi mà thôi, giả bộ lão yêu quái cái gì, ta không thể thích trẻ trung được sao?” Tiểu trích tiên đắc ý phản bác.  

“Cũng có chút hợp lý, lúc chúng ta trùng tu tính toán kỹ cũng đã đầu ba ngàn, đúng là chúng ta trùng tu lại một đời, sống đời mới. Chẳng qua ta đã quen, nào có thể giả làm người trẻ tuổi được, ngươi và hồ ly tinh kia hẳn là cùng một giuộc.” Huyền Vũ Bắc Minh nói.  

Lúc này bốn phương tám hướng bất thình lình vang lên một tiếng hàn ý thanh thúy, tưởng như rất gần nhưng lại ở cách đó trăm thước nói: “Lão rùa kia, ngươi nói ai là hồ ly tinh?”  

Nói xong tiếng nói vang lên, nhiệt độ trầm trọng trong nháy mắt đều lạnh đi rất nhiều, như rơi xuống hầm băng.  

“Ách... Khụ khụ... Thiên Hồ nương nương đừng tức giận, ta chỉ thuận miệng nói thôi, khụ khụ.” Huyền Vũ Bắc Minh mới nghe được giọng nói cũng chưa nhìn thấy bóng dáng  đã  rụt cổ lại, vội vàng cười giải thích, hiển nhiên là sợ chủ nhân của giọng nói này, hay chính là Thiên Hồ nương nương trong miệng hắn ta.  

Dương Bách Xuyên nhìn quanh bốn phía cũng không thấy người đâu, nhưng hiểu được hẳn là tiểu hồ ly mà Huyền Vũ và tiểu tích tiên nói đã đến.  

Quả nhiên lúc này tiểu trích tiên nói với Dương Bách Xuyên: “Đại ca ca, huynh phải cẩn thận một chút nha, tiểu hồ ly là Cửu Vĩ Hồ tộc, chân thân trước kia là Thiên Hồ nương nương của vương triều Sơn Hải chuyển tu, nàng giỏi yêu mị nhất, đừng để nàng mê hoặc...”  



Tiểu trích tiên vừa dứt lời, hừ lạnh rồi nói: “Ăn nói bậy bạ cái gì vậy?”  

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe được giọng nói rõ ràng xuất hiện cách đó không xa, quả nhiên, cách bên trái mấy thước xuất hiện hai nữ tử, trong đó một người vậy mà lại là người quen cũ.

“Trịnh Bân Bân?”  

“Dương Bách Xuyên?”  

“Sao ngươi lại ở đây?”  

Đây là thắc mắc của cả hai.  

Dương Bách Xuyên có thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Trịnh Bân Bân.  

Lúc này nhìn thấy bên cạnh Trịnh Bân Bân là một thiếu nữ thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, Dương Bách Xuyên như có điều suy tư, nhưng hơn hết vẫn cảm thấy kì lạ vì sao Trịnh Bân Bân lại xuất hiện ở chỗ này.  

Nhưng có vẻ nàng và thiếu nữ bên cạnh đi cùng nhau.  

Còn thiếu nữ bên cạnh Trịnh Bân Bân thì sao?  

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó trái tim không tự chủ được mà nhảy dựng điên cuồng, Nguyên Thần cũng vì thế mà rung động.  

Bởi vì hắn không cách nào hình dung được vẻ đẹp của thiếu nữ này, vẻ ngoài của nữ nhân hoàn hảo đến tận cốt tủy, một vẻ đẹp thanh tao đến mê người.  

Dương Bách Xuyên nghĩ đến nếu như sự xinh đẹp trên thế gian có phân loại cảnh giới hay đẳng cấp, vậy chắc là sự xinh đẹp của thiếu nữ này đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất, đỉnh phong mỹ lệ.  

Trước kia hình dung vẻ đẹp của nữ nhân, có vô số từ ngữ, nào là mà đẹp tựa thiên tiên, nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân...  

Nhưng lại nhìn thiếu nữ đi cùng Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên lục lọi trong đầu một lượt cũng không tìm được từ ngữ nào để hình dung về vẻ đẹp của nàng.  

Dù sao nữ nhân này cho Dương Bách Xuyên cảm giác chính là hai chữ* - yêu nghiệt.  

Đó là đẹp đến yêu nghiệt.  

Liếc mắt một cái có thể làm cho thần tiên hạ phàm, phá đi đạo tâm.  

Thật yêu nghiệt!  

Nhìn qua thì ăn mặc không chút hở hang, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã làm cho Dương Bách Xuyên miệng lưỡi khô ran, toàn thân nóng lên, tất cả các loại phản ứng nên có đều xuất hiện.   

Sau khi nén đau đớn vì cắn nát đầu lưỡi, lúc này  Dương Bách Xuyên mới gian nan cúi đầu, nhìn xuống, nếu nhìn nữa Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ huỷ đi một thân tu vi mất.  

Người phụ nữ này thật khủng khiếp.  

Dương mỗ tự hỏi, hắn đã từng gặp qua không biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân có thể làm cho thiên hạ đại loạn như vậy.  

Trong lòng hắn tìm không được từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của nữ nhân này, cuối cùng Dương Bách Xuyên đưa ra một cái so sánh như thiên hạ đại loạn để hình dung, thậm chí Dương Bách Xuyên cảm giác đặt nữ nhân này ở thế giới nào cũng có thể gây họa loạn thế giới đó.  

Chưa từng nghĩ tới sự xinh đẹp của một người có thể đến mức trở thành yêu họa thế gian, mà giờ lại tận mắt nhìn thấy người đó.  

Lúc này tiểu trích tiên cười khanh khách rồi nói: “Ngươi xem ta nói không sai chứ? Hồ ly mê hoặc nhân tâm ngươi không được nhìn, liếc mắt một cái sẽ sống ít đi một năm, đạo tâm đều loạn lên, không chừng còn rơi vào ma đạo. Ngươi vẫn nên nhắm mắt lại đi, ngươi nhìn Đại Ô Quy là biết ngay.”  

Trái tim Dương Bách Xuyên đập rộn lên, mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn thiếu nữ đi cùng Trịnh Bân Bân, Lúc này hắn biết thiếu nữ kia chính là hồ ly mê người mà tiểu trích tiên đã nhắc tới, hoặc có thể gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play