*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc đó đứng chung một chỗ với Dương Vấn Thiên, đều là hai Phân Thần cản, cục diện hai đánh hai, hơn nữa còn ở địa bàn của Dương gia, nếu đầu óc của Nghiêm gia không bị hỏng, sẽ tự biết khó mà lui.
Mạnh Trường Thanh và Dương Bách Xuyên ngầm truyền âm giao lưu, cho rằng trước mắt cũng chỉ có cách này, trước hết phải nghĩ cách giúp Dương Vấn Thiên thoát khỏi cửa ải khó khăn trước mắt, đây cũng sẽ là một cái mở đầu rất tốt để mời Dương Vấn Thiên đi đến núi Dao Trì bày trận cho Vân Môn.
Hơn nữa nếu người ở trong tòa tháp chín tầng kia chính là phụ thân Dương Quốc Trung, giúp Dương Vấn Thiên chính là trợ giúp phụ thân.
Hai người thương lượng với nhau, nếu chiêu này không dùng được, đến lúc đó chính diện chém giết.
Trong lúc Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đang truyền âm nói chuyện, Nghiêm Cơ Sơn lạnh lùng cười nói: “Ta muốn làm gì? Dương Vấn Thiên, lời này nên để ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Ngươi muốn làm gì?”
Nói đến đây Nghiêm Cơ Sơn lạnh giọng nói: “Đồ đệ của ngươi xông vào cấm địa Nghiêm gia, giết chế 30 đệ tử của Nghiêm gia, mà ngươi lại không quan tâm tình cảm ngày xưa của Nghiêm gia và Dương gia, không chỉ mang nghiệt đồ kia của ngươi thoát khỏi Nghiêm gia, còn mặt dày vô sỉ lấy cơ đi từ đường của Dương gia bảo hộ linh vị?
Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng từng thấy ngươi không biết xấu hổ như ngươi. Dương Vấn Thiên, hôm nay ngươi cần thiết giao ra Dương Quốc Trung, nếu không từ nay Nghiêm gia và Dương gia sẽ thế bất lưỡng lập. Nếu không cho lão phu một câu trả lời thích hợp, hôm nay hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng luận bàn với ngươi.
Đừng tưởng rằng nhốt Dương Quốc Trung vào từ đường lão phu sẽ không có cách nào, chọc nóng nảy, lão phủ xông vào từ đường của Dương gia các ngươi thì đã sao?”
Giọng điệu thái độ của Nghiêm Cơ Sơn vô cùng cứng rắn, nói rõ là hai huynh đệ bọn họ, hai đại cao thủ Phân Thần cảnh. Nếu Dương Vấn Thiên không giao người, sẽ mạnh mẽ ra tay, trong giọng nói chỉ thiếu nói thẳng ra, Nghiêm gia chúng ta có hai Phân Thần cảnh, bên Dương gia chỉ có mình ngươi mà thôi.
Mạnh Trường Thanh nghe được lời này, truyền âm nói với Dương Bách Xuyên: “Môn chủ, ta đi ra ngoài?”
Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Chờ một chút.” Hắn muốn nhìn xem Dương Vấn Thiên sẽ làm gì khi đối mặt với hai đại cao thủ?
Trong lòng nghĩ thầm: “Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Dựa theo cách làm lý trí bình thường, lúc này Dương Vấn Thiên nên giao người, rốt cuộc vì một đồ đệ mà xé rách mặt với Nghiêm gia, sau đó kéo cả Dương gia vào, thực sự không đáng.
Nhưng nếu Dương Vấn Thiên giao người, Dương Bách Xuyên sẽ rất thất vọng, về mặt khác cũng phản ánh, ông ta cũng chỉ là một người thường mà thôi.
Nếu đối mặt với Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh, Dương Vấn Thiên vẫn kiên trì bao che cho con, như vậy… Dương Bách Xuyên sẽ rất nể phục ông ra, tương lai mặc kệ ông ta có phải là sư phụ của phụ thân Dương Quốc Trung hay không, Dương Bách Xuyên đều sẽ kết giao với Dương Vấn Thiên.
Lúc này Dương Vấn thiên nhìn Nghiêm Cơ Sơn, bật cười nói.
“Ha ha ha ~ Nghiêm Cơ Sơn, ngươi cho rằng Dương Vấn Thiên ta là loại ngụy quân tử như ngươi? Buồn cười, Dương Quốc Trung chính là đồ đệ của ta, sư phụ bảo vệ đồ đệ là chuyện hiển nhiên, đừng hù dọa lão phu, cho rằng lão phu sẽ bị dọa sợ?
Người khác sợ huynh đệ các ngươi, lão phu không sợ, ngược lại, ta nhìn không vừa mắt các ngươi đã lâu, muốn đánh thì đánh, hừ, muốn xông vào từ đường Dương gia? Hôm nay các ngươi thử xông vào xem?”
Dương Vấn Thiên điên cuồng cười, nói ra một đoạn lời nói như vậy, Dương Bách Xuyên nghe được nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy Dương Vấn Thiên vô cùng hợp khẩu vị của mình.
Khí phách!
“Ngươi…” Sắc mặt Nghiêm Cơ Sơn xanh mét, tức giận phát run, sau đó tức giận nói: “Hôm nay lão phu muốn lĩnh giáo một chút thủ đoạn của trận ma Dương Vấn Thiên.”
Dứt lời, hơi thở trên người Nghiêm Cơ Sơn trào ra, nói với Nghiêm Tông Thanh: “Ta đối phó với Dương Vấn Thiên, ngươi đi vào tòa tháp chín tầng giết chết Dương Quốc Trung, an ủi anh linh của đệ tử Nghiêm gia.”
“Đại huynh yên tâm, hôm nay cho dù hủy diệt từ đường của Dương gia, ta cũng sẽ giết chết Dương Quốc Trung.” Nghiêm Tông Thanh âm trầm nói.
“Ta xem ai dám.” Dương Vấn Thiên lật tay, tay trái xuất hiện một dây xích màu đỏ, tay phải xuất hiện một đống phù chú, hơi thở toàn thân bộc lộ, đứng chắn trước người của hai huynh đệ Nghiêm gia.
Lúc này không khí giữa các lão tổ của hai nhà chạm vào là nổ ngay, tất nhiên bọn họ đều đã chuẩn bị chém giết.
Đệ tử hai nhà đều đã xé rách mặt, cũng chỉ có thể đi theo lão tổ nhà mình chém giết.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn Mạnh Trường Thanh, ý bảo Mạnh Trường Thanh có thể đi ra, tốt nhất có thể ép Nghiêm gia rời đi.
Thân hình của Mạnh Trường Thanh lóe lên, vọt vào giữa sân.
“Ha ha ha ~ Vấn Thiên huynh thật náo nhiệt, sao có thể thiếu được ta chứ?” Mạnh Trường Thanh ra vẻ thoải mái cười to xuất hiện bên cạnh Dương Vấn Thiên, còn phóng thích hơi thở cảnh giới Phân Thần cảnh ra hù người.
Dương Vấn Thiên mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Mạnh… Lão đầu?”
Bởi vì lúc trước đang đấu với Nghiêm Tông Thanh nên thanh niên không thông báo cho Dương Vấn Thiên, nên ông ta còn không biết bạn cũ đã đến.
Gần ngàn năm không gặp, không nghĩ đến gặp lại hơi thở của Mạnh Trường Thanh đã là Phân Thần cảnh, thực sự làm Dương Vấn Thiên kinh ngạc. Năm đó sau trận pháp thượng cổ ở trong di tích, ông ta biết cảnh giới của Mạnh Trường Thanh đã tụt mạnh xuống, cổ trùng ở trong đan điền áp chế tu vi của ông ta, hiện tại xem ra bạn cũ đã giải quyết được cổ trùng.
Ở trong mắt huynh đệ Nghiêm gia, thấy được hơi thở của lão giả đột nhiên xuất hiện giữa sân, hơi thở cảnh giới cũng là Phân Thần cảnh, sắc mặt của hai người biến đổi, không tự chủ được dừng lại.
Dương Vấn Thiên chính là cao thủ trận pháp, huynh đệ bọn họ đối phó với ông ta cũng đã có điều cố kỵ, nhưng cũng không sợ, nghĩ hôm nay có thể tự tay bắt lấy Dương Vấn Thiên, nhưng ai biết được nửa đường lại có một kỳ đà cản mũi nhảy vào?
Hiện tại là cục diện hai đánh hai, quan trọng là huynh đệ Nghiêm gia cũng không biết đối phương là ai? Có quan hệ gì với Dương Vấn Thiên?
Nghiêm Cơ Sơn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Mạnh Trường Thanh, trầm giọng nói: “Các hạ là ai, sao lại trộn lẫn vào việc của Nghiêm gia ta?” Ông ta đang thử.
Mạnh Trường Thanh nghe thấy Nghiêm Cơ Sơn hỏi như vậy, cũng biết có lẽ đối phương đang thử, như vậy thì dễ làm hơn nhiều.