Ông lão mỉm cười: "Tiểu huynh đệ đừng nóng. Đây là quy tắc của điện Mạo Hiểm suốt trăm ngàn năm qua. Không nộp linh thạch làm tiền đặt cọc, chẳng may ngươi không hoàn thành nhiệm vụ vậy chẳng phải là điện Mạo Hiểm chúng ta cho không bản đồ nhiệm vụ sao? Ngươi đi làm nhiệm vụ, điện Mạo Hiểm phải cung cấp cho ngươi tất cả thông tin chi tiết về địa điểm nhiệm vụ. Không nộp tiền đặt cọc, nếu ngươi lấy mất thông tin bản đồ chúng ta cung cấp rồi chạy trốn, vậy chẳng phải là chúng ta lỗ to sao?  

Vả lại chỉ là tiền đặt cọc thôi. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, chúng ta sẽ trả lại ngươi toàn bộ linh thạch không thiếu một viên. Không tin thì ngươi hỏi đại ai đó đi. Đây là quy tắc nhiều năm của điện Mạo Hiểm, lão phu còn có thể lừa gạt ngươi chắc?"  

Dương Bách Xuyên thấy ông lão không giống lừa gạt mình, vả lại cũng đã ký khế ước rồi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không thấy khó chịu nữa. Có điều khi hắn rời khỏi trái đất đã để lại hầu hết linh thạch trên người cho các đệ tử Vân Môn ở trái đất. Hiện giờ trên người hắn chỉ có mấy trăm viên linh thạch, không đủ mười nghìn viên.  



Dường như ông lão nhìn ra nỗi khó xử của Dương Bách Xuyên, bèn mỉm cười bảo: "Nếu tiểu huynh đệ không đủ linh thạch thì có thể dùng thiên tài địa bảo cùng cấp để thế chấp. Dù sao cũng là tiền đặt cọc, ngươi yên tâm đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó ta sẽ trả lại ngươi."  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, ngẫm lại thấy cũng đúng. Hắn trở tay lấy ra một viên đan Chân Khí cao cấp lúc trước hắn luyện chế cho đám Trịnh Bân Bân và nói: "Không biết một viên đan Chân Khí thế này được định giá bao nhiêu linh thạch?" Trên người Dương Bách Xuyên còn tổng cộng bốn viên. Hắn thầm nghĩ nếu vẫn không đủ thì tìm một nơi luyện chế một lò. Chỉ cần đan dược có thể thế chấp, luyện đan chỉ là chuyện nhỏ với hắn.  

Ai dè hắn vừa lấy đan Chân Khí ra, hai mắt ông lão lập tức sáng ngời, còn đứng phắt dậy. Nhưng ngay sau đó ông ta đè nén nỗi kích động trong lòng: "Tất nhiên viên đan Chân Khí này có thể thế chấp, nhưng một viên không đủ, ít nhất phải hai... à không, phải ba viên mới có thể thế chấp."  

Dương Bách Xuyên không chú ý tới ánh mắt của đối phương. Nghe thấy ông ta nói cần ba viên, hắn lật tay lấy ra hai viên đan chân khí: "Dùng ba viên đan Chân Khí thế chấp mười nghìn linh thạch."  

Thấy Dương Bách Xuyên trở tay lấy ra thêm hai viên đan Chân Khí, ông lão hối hận xanh ruột, thầm than trong lòng. Nếu biết trước thì mình đã đòi thêm mấy viên đan dược rồi.  

Ở châu Tây Sơn đan dược luôn là hàng hiếm, nhất là loại đan Chân Khí cao cấp mà Dương Bách Xuyên lấy ra. Ông lão cảm nhận được linh khí trong đan dược vô cùng tinh khiết. Trong suy nghĩ của ông ta, một viên đan dược thế này định giá mười nghìn thì kiểu gì cũng bị tranh mua.  

Nhưng dù sao cũng nói ra rồi, ông ta chỉ có thể chấp nhận. Ông lão vung tay thu ba viên đan Chân Khí, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: "Được rồi, mời tiểu huynh đệ Vô Diện để lại ấn ký thần hồn trên đá Khế Ước, thành lập khế ước." Ông lão lại nói.  

Dương Bách Xuyên lập tức để lại một sợi ấn ký thần hồn của mình trên đá Khế Ước.  

Sau đó, ông lão đánh một pháp quyết lên đá Khế Ước, đồng thời hô to: "Vô Diện và điện Mạo Hiểm ký kết nhiệm vụ bản đồ cấp Đinh thượng phẩm - hang ổ thổ phỉ, có hiệu lực ngay lập tức."  

Tức thì đá Khế Ước phát sáng, một tia sáng bay ra rồi phóng lên một tấm bia đá cao chín trượng trong đại sảnh Mạo Hiểm.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện ra trong đại sảnh Mạo Hiểm có một tấm bia đá to, trên đó viết ba chữ lớn "Bia Khế Ước."  

Tiếp theo, bia đá chợt lóe sáng, một dòng chữ hiện ra: Khách phiêu lưu Vô Diện nhận nhiệm vụ bản đồ cấp Đinh thượng phẩm - hang ổ thổ phỉ, chém giết hãn phỉ Thảo Thượng Phi, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một phần bản đồ châu Tây Sơn. Kỳ hạn nửa năm, nếu quá hạn thì tiền đặt cọc sẽ tự động thuộc về điện Mạo Hiểm. Khế ước lập tức có hiệu lực.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy dòng chữ trên bia Khế Ước, cả người lập tức bất ổn. Hắn biết mình bị lão già kia lừa rồi.  

Cmn chẳng phải nói thổ phỉ ở hang ổ thổ phỉ đã bị giết sạch rồi ư? Sao lại xuất hiện một tên hãn phỉ? Còn hạn chế thời gian nữa chứ! Mẹ kiếp, không nói rõ ràng cho lão tử.  

Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu, ông lão cười tủm tỉm nhìn hắn. Lão già bỉ ổi, hắn chỉ hận không thể đánh nát mặt ông ta.  

Lúc này, sau khi có người thấy hàng chữ nhiệm vụ hiện ra trên bia đá, Dương Bách Xuyên nghe thấy mọi người hít sâu, bàn tán xôn xao. Sắc mặt hắn càng tối sầm...

Dương Bách Xuyên buồn bực đi ra khỏi đại sảnh Mạo Hiểm, bị lão chủ sự lừa một vố làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được sau khi đã ký kết khế ước.  

Hắn chán nản không phải tiền ký quỹ ba viên đan Chân Khí, mà là hang ổ thổ phỉ thật sự có thổ phỉ, nghe các khách phiêu lưu bàn tán trong sảnh Mạo Hiểm, vừa lúc ngược lại với những gì lão chủ sự nói.  

Theo lời nói của lão chủ sự, hang ổ thổ phỉ lớn bé có tầm mấy trăm thế lực đã bị khách phiêu lưu tiêu diệt từ lâu, không còn thổ phỉ nữa.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe xong lời bàn tán của khách phiêu lưu lại là hơn trăm thế lực cố thủ trong các hang ổ của thổ phỉ ở khu vực rộng 80000 dặm, hơn nữa còn sống rất dễ chịu, không hề bị tiêu diệt.  

Ngược lại thổ phỉ đã tồn tại từ khi vương quốc Mạo Hiểm thành lập, chỉ có lúc Mạo Hiểm vương tồn tại, thổ phỉ không dám rêu rao, chờ đến khi Mạo Hiểm vương biến mất, thổ phỉ liền bành trướng, thậm chí có người nói hoàn toàn có thể chống cự được với điện Mạo Hiểm hiện tại.  

Vô số năm tháng qua, điện Mạo Hiểm đều tổ chức hoạt động tiêu diệt thổ phỉ quy mô lớn cho các khách phiêu lưu đến vương thành Mạo hiểm. Nhưng chưa lần nào giải quyết triệt để được, ngược lại theo thời gian trôi qua, thổ phỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó đối phó.  

Thổ phỉ trong hang ổ thổ phỉ chuyên môn đánh cướp các khách phiêu lưu, là đối thủ một mất một còn trời sinh của khách phiêu lưu. Tất cả bọn họ đều là hạng người tàn nhẫn, chiếm cứ phía Đông Nam châu Tây Sơn, địa bàn rộng hơn chín vạn dặm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play