Tình huống hiện tại là Trịnh Diêm Vương không muốn giao bản đồ vương thành Sơn Hải ra mà muốn tiến vào động Hồ Tiên lấy đồ của tổ tiên vua Phiêu Lưu, nhưng vợ chồng Bạch Hồ Vương thì nhất quyết muốn bản đồ vương triều Sơn Hải.  

Bạch Hồ Vương hậu cười khanh khách một phen nói xong thì nhìn chằm chằm vào Trịnh Diêm Vương, nặng nề rơi vào yên lặng.  

Một lúc sau Trịnh Diêm Vương trầm giọng mở miệng nói: "Nhìn chung lịch sử Sơn Hải, có không biết bao nhiêu  thế hệ, bao nhiêu người muốn tìm được vị trí của vương triều Sơn Hải, tổ tiên Trịnh gia ta vua Phiêu Lưu lại càng vì tìm kiếm vương triều Sơn Hải trong truyền thuyết mà vĩnh viễn biến mất không còn bóng dáng, bây giờ phu thê hai người nói một câu nhẹ bẫng muốn lấy đi con đường duy nhất tới vương triều Sơn Hải mà tổ tiên nhà ta để lại sao? Vụ mua bán này vương hậu ngươi cảm thấy có thỏa đáng không?"  



"Ha ha ha!" Bạch Hồ Vương hậu cười duyên, lập tức nhìn chằm chằm vào Trịnh Diêm Vương nói: "Trịnh đạo hữu, chúng ta tới xem xét lại ước hẹn mấy vạn năm của tổ tiên hai bên rồi bàn tiếp."  

Sau khi nói xong Bạch Hồ Vương hậu trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói: "Dựa theo ghi chép của tộc ta thì năm đó tổ tiên của ngươi vua Phiêu Lưu thật sự ăn chén cơm phiêu lưu này, lão tổ Cáo Cát của ta tìm vua Phiêu Lưu chính là muốn tìm ra vương triều Sơn Hải mất tích bí ẩn sâu trong sa mạc châu Tây Sơn.  

Tổ tiên tộc cáo ta làm như thế chỉ là vì trở về dòng chính, tộc cáo trên đời vô số, nhưng đều có chung một tổ tiên chính là cáo chín đuôi, mà nơi duy nhất cáo chín đuôi trên đời tồn tại chính là ở vương triều Sơn Hải. Tộc cáo trên đời đều muốn trở thành cáo chín đuôi, mà bí mật trở thành cáo chín đuôi có lẽ nằm trong vương triều Sơn Hải.  

Vương triều Sơn Hải vô cùng thần bí, là nơi ai cũng muốn tìm đế, kể cả tổ tiên vua Phiêu Lưu nhà ngươi. Mấy vạn năm trước tổ tiên hai bên của chúng ta giao hẹn tìm kiếm vương triều Sơn Hải, tổ tiên Cáo Cát ta  cung cấp manh mối cho vua Phiêu Lưu, vì vậy vua Phiêu Lưu lấy đi một món chí bảo của tộc Cáo Cát bọn ta lần lượt làm manh mối đi tìm vương triều Sơn Hải. Chí bảo của tộc ta đương nhiên sẽ không dễ dàng cho vua Phiêu Lưu mang đi, vì vậy vua Phiêu Lưu để lại một món đồ làm vật thế chấp trong tộc của ta.  

Hai bên giao hẹn, nếu vua Phiêu Lưu tìm được bất kỳ tin tức manh mối nào liên quan tới vương triều Sơn Hải thì dùng để trao đổi, lấy lại đồ vật đặt trong tộc của ta. Tất nhiên vua Phiêu Lưu cũng phải cung cấp cho tộc ta tin tức manh mối có liên quan tới Sơn Hải Giới, ví dụ như bản đồ.  

Nhưng trong truyền thuyết vua Phiêu Lưu tiến vào sâu trong sa mạc hai lần, lần đầu tiên đã tìm được vị trí của vương triều Sơn Hải, hơn nữa còn vẽ lại bản đồ, sau đó liền vội vàng rời khỏi phiêu lưu lần nữa, kết quả lần thứ hai không trở về nữa...  

Năm trăm năm trước Trịnh đạo hữu tới chơi cũng là vì chuyện này. Rõ ràng đã nói năm trăm năm sau dùng bản đồ năm đó vua Phiêu Lưu lưu lại trao đổi, lấy lại thứ vua Phiêu Lưu đặt ở tộc của ta, nhưng hình như hôm nay Trịnh đạo hữu ngươi nhất quyết không tuân thủ lời hứa thì phải?"  

Bạch Hồ Vương hậu nói xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ cảnh giác nhìn Trịnh Diêm Vương.  

Đến lúc này Dương Bách Xuyên mới hiểu ngọn nguồn trong chuyện này. Trong lòng hắn nghĩ quả thật Trịnh Diêm Vương không muốn giao bản đồ ra mà muốn dựa vào thực lực cưỡng ép thu hồi đồ vật tổ tiên vua Phiêu Lưu để lại trong động Hồ Tiên làm vật thế chấp, thế nhưng vợ chồng Bạch Hồ Vương không chịu.  

Hiện trường lại chìm trong yên lặng, vài phút sau hình như Trịnh Diêm Vương đã cân nhắc lợi và hại xong, cuối cùng ông ta cũng mở miệng nói: "Thôi vậy, chỉ là một tấm bản đồ biết vị trí đại khái mà thôi, lão phu cho các ngươi."  

Ông ta vừa nói xong, trong ánh mắt vợ chồng Bạch Hồ Vương đều lộ ra vẻ vui mừng.  

Mọi người lập tức thấy Trịnh Diêm Vương xoay người nói với Trịnh Bân Bân: "Bân Nhi, lấy thứ đó ra đi, so ra thì lấy lại đồ của tổ tiên quan trọng hơn. Nhất định sau này vương thành Phiêu Lưu của chúng ta có thể trở về thời đại huy hoàng của tổ tiên."

Sau khi Trịnh Diêm Vương nói xong, Trịnh Bân Bân do dự một chút, cuối cùng cắn răng vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gấm dài chừng một thước rộng khoảng một lóng tay, giao cho Trịnh Diêm Vương.  

Có lẽ trong hộp gấm đang đựng cái gọi là manh mối bản đồ về vương triều Sơn Hải, nhưng nghe ý của Trịnh Diêm Vương thì bản đồ cũng chỉ ghi lại vị trí đại khái của vương triều Sơn Hải đã biến mất, chưa phải là bản đồ chính xác.  

Nhưng chỉ với một manh mối như vậy vẫn khiến vợ chồng Bạch Hồ Vương gấp gáp không thôi, lại càng khiến cho Trịnh Diêm Vương không muốn tiết lộ ra ngoài. Điều đó đủ để cho thấy vương triều viễn cổ thần bí biến mất ở sâu trong châu Tây Sơn trong truyền thuyết có sức hấp dẫn tới cỡ nào.  

“Cho các ngươi...” Trịnh Diêm Vương trực tiếp ném hộp gấm cho Bạch Hồ Vương. Trên thực tế ông ta đã định giao ra bản đồ từ lâu rồi, chỉ là ông ta vẫn ôm suy nghĩ nếu không cần giao thì khỏi giao ra mà thôi. Hiện tại nhìn thấy thái độ của vợ chồng Bạch Hồ Vương kiên quyết như vậy, hiển nhiên ông ta phải lấy ra rồi, so sánh thì đồ vật ở trong động Hồ Tiên mới là quan trọng, mà bản đồ tự nhiên đã ở trong đầu ông ta rồi.  

Bạch Hồ Vương đầy mặt vui mừng nhận lấy hộp gấm, gấp không chờ nổi mà mở ra xem, một lát sau hắn ta lộ ra một nụ cười, đương nhiên hắn ta có thể phân biệt được bản đồ này là đồ thật hay đồ giả, hơn nữa trong tình huống như vậy Trịnh Diêm Vương không cần thiết phải gian lận làm gì.  

Vì vậy hắn ta lập tức nói: “Cảm ơn Trịnh đạo hữu...”  

“Bớt nói nhảm, mau mở động Hồ Tiên ra đi, lão phu cho ngươi bản đồ rồi nên là đừng có ra vẻ nữa, không thì… Dù lão phu có hy sinh cái phân thân này thì cũng sẽ không tha cho vợ chồng nhà các ngươi.” Trịnh Diêm Vương uy hiếp nói.  

“Trịnh đạo hữu lo lắng quá rồi, bổn vương thân là vua của một tộc, đương nhiên vẫn phải có chút uy tín này, chúng ta sẽ lập tức mở động Hồ Tiên ra.” Sau khi hắn ta dứt lời thì quay sang gật đầu với vương hậu, ngay sau đó hai vợ chồng chìa hạt châu trong tay ra, sau đó nhắm thẳng vào đài thuỷ tinh ở dưới chân, bờ môi mấp máy.  

Theo những bí ngữ khó hiểu và tối nghĩa tuôn ra từ trong miệng hai người, đài thuỷ tinh ở dưới chân hai vợ chồng phát ra ánh sáng…  

Một lát sau Dương Bách Xuyên nhìn thấy một vòng xoáy xuất hiện trên đài thủy tinh, rồi sau đó lại xuất hiện một cửa động chứa đầy sương mù dày đặc.  

“Mời Trịnh đạo hữu vào, tộc ta có quy định hạn chế nói về những gì có trong động Hồ Tiên, rốt cuộc bên trong có đồ vật mà tổ tiên vua Phiêu Lưu để lại hay không, chúng ta hoàn toàn không biết. Sau khi tiến vào mà không thu hoạch được gì, Trịnh đạo hữu đừng trách vợ chồng bổn vương, bởi vì Hồ tộc chúng ta chưa từng vào đây, chỉ là tuân theo tổ huấn nên mặc dù có thể mở cửa động Hồ Tiên ra nhưng lại không được tiến vào động Hồ Tiên một bước.” Lời này của Bạch Hồ Vương có chút trốn tránh trách nhiệm nhưng ít ra đây cũng là lời nói thật, bọn họ quả thật chưa từng tiến vào động Hồ Tiên bao giờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play